KỶ LUẬT CỦA SIÊU VIỆT - TẬP 4 - Trang 213

Một hôm thầy hiệu trưởng tới thấy điều đang diễn ra. Chính lúc đó:
Mulla Nasruddin đang kể cho lớp điều gì đó - anh ta là người ngồi

hàng cuối lớp - và cả lớp cười ầm ĩ.
Thầy hiệu trưởng nguyền rủa Mulla Nasruddin: "Để điều này là lời
nguyền của tôi: bất kì khi nào tên em mà được nhắc tới, mọi người

sẽ bắt đầu cười khi nghe tới tên em. Và nếu ai đó khác kể một câu
chuyện về em, ít nhất phải có bẩy câu chuyện được kể ngay lập tức

- ai đó sẽ kể câu chuyện khác, và ai đó khác sẽ kể câu chuyện khác
nữa."
Và điều này đã tiếp tục; lời nguyền đã có tác dụng.
Một lần Mulla Nasruddin đi họp. Tất nhiên anh ấy hi vọng rằng họ sẽ
đón tiếp anh ấy, nhưng cuộc họ đã bắt đầu rồi. Tamerlane vĩ đại

đang ngồi trong ghế; ông ta là chủ tịch. Chẳng ai chú ý tới Mulla
Nasruddin cả. Anh ấy ngồi ở chỗ mọi người để giầy, nhưng anh ấy

bắt đầu kể chuyện cười. Dần dần, mọi người quay lại. Tất cả mọi
người đều quay về phía Nasruddin, và họ quay lưng về Tamerlane.
Ông ta trở nên rất giận và ông ta nói, "Nasruddin, chấm dứt tất cả
những điều này đi!"
Anh ấy nói, "Tôi không thể chấm dứt được - bởi vì bất kì chỗ nào tôi

tới, tôi đều là chủ tịch. Chẳng khác biệt gì về nơi tôi đang ngồi."

Anh ấy có thể kể chuyện cười về tôi ở nhà tắm Thổ Nhĩ Kì. Một cách

tự nhiên, điều đó phải là vậy thôi: tôi kính trọng anh ấy nhiều lắm;
anh ấy phải kính trọng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.