các ngươi lộ ra một ít, để cho các ngươi biết."
"Đơn giản các ngươi cũng thông minh, có thể thấy không đúng. Nếu
các ngươi nguyện ý thì cuộc sống sau này giúp đỡ ta. Nếu không muốn
cũng không sao, ta nói với mẫu thân, tìm người trong sạch gả các ngươi
qua, sau này an tâm mà sống."
"Nô tỳ đã hầu hạ tiểu thư từ nhỏ cho đến lúc lớn lên." Mộ Vân nghe
xong có chút kích động, mắt ngấn nước, nói: "Đã sớm thề, hầu hạ tiểu thư
cả đời, ngàn vạn lần tiểu thư đừng đuổi nô tỳ đi."
"Nô tỳ cũng vậy. Tuy sau này được phu nhân ban cho tiểu thư, tình
cảm không sâu nhưng tuyệt đối không hai lòng. Chỉ mong có thể hầu hạ
tiểu thư thật tốt, sau này có thể hưởng phúc khí của ngài."
Tiết Bích Đào nghe xong thực vừa lòng. Thời đại này, nô tài phản chủ
sẽ không được trọng dụng. Bởi vậy không cần làm nhiều với hai người này,
chỉ nói sau này hành sự có điều thay đổi, các nàng ấy không nghi thần nghi
quỷ, không phỏng đoán ý thì tốt.
Đang muốn mở miệng trấn an, Sơ Hiểu đẩy cửa đi vào, thấy tình trạng
trong phòng liền hoảng sợ: "Mọi người làm sao vậy?"
"Này..." Mộ Vân định trả lời, cũng không biết ý tứ của tiểu thư, liền
nhìn lại, thấy tiểu thư lắc đầu thì biết nên tạm thời giấu Sơ Hiểu.
Cũng do nha đầu này quá mức hoạt bát, hành sự không đủ trầm ổn,
liền sợ miệng nàng ta làm hỏng đại sự của tiểu thư.
"Chúng ta đang chúc mừng tiểu thư, chịu đựng nhiều năm như vậy
cuối cùng cũng như ước nguyện. Có thể thấy tiểu thư là người có phúc khí.
Nhất thời quá vui vẻ, vui quá nên khóc."