KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 553

"Cũng may hoàng huynh đi rồi." Thọ vương xuất quỷ nhập thần lại

một lần mơ hồ xuất hiện ở tẩm điện nàng. Bích Đào yên lặng thu nhỏ lại
giao diện mà không ai nhìn thấy được, sau đó đỡ trán, cho dù nàng đã quen,
mỗi lần vẫn đều sẽ bị kinh hách.

"Bằng không bổn vương lại phải cực khổ tìm cái cớ khác để dẫn

hoàng huynh đi ra." Thọ Vương buông tay.

Bích Đào tỉnh ngộ: "Chuyện Nghi Quý nhân có tiến triển?"

"Ừ, bắt được người giả tạo chữ viết. Hắn không biết kế hoạch cụ thể,

chỉ là thứ hắn viết thì hắn còn nhớ rõ." Thọ Vương nói rồi ném một tờ giấy
tiên (giấy viết thư) vào trong lồng ngực nàng.

Bích Đào mở ra nhìn: "Lăng ba bất quá hoành đường lộ, đãn mục

tống, phương trần khứ. Cẩm sắt niên hoa thùy dữ độ? Nguyệt kiều hoa
viện, tỏa song chu hộ, chỉ hữu xuân tri xử. Phi vân nhiễm nhiễm hành cao
mộ, thải bút tân đề đoạn tràng cú. Nhược vấn nhàn sầu đô kỉ hứa? Nhất
xuyên yên thảo, mãn thành phong nhứ, mai tử hoàng thời vũ."

"Thơ hay." Nàng khen không dứt miệng.

"Đúng vậy, cô nương trong thanh xuân tốt đẹp của ta." Thọ Vương

khoanh hai tay trước ngực nhìn nàng cười: "Chờ hoàng huynh phát hiện
đây là thơ tình bổn vương viết cho ngươi, ngươi lại đến khen nhé?"

"Khen thì khen. Ủa?" Bích Đào vò tờ giấy thành nắm, tò mò hỏi: "Nếu

để ngươi tự viết, ngươi sẽ viết cái dạng gì?"

Nàng thật sự không cảm thấy với tích cách của Thọ Vương sẽ viết thơ

từ mang cảm xúc thơ thẩn như vậy để biểu đạt tình yêu của bản thân.

Thọ Vương suy tư một hồi, nghiêm túc nói: "Ta thấy khanh khanh[5]

thật xinh đẹp quyến rũ, vậy khanh khanh có thấy ta như thế?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.