này rốt cuộc sẽ làm trì trệ ngành công nghiệp ô tô của các nền kinh tế
đang phát triển. Ở một số nền kinh tế lớn của thế giới thứ ba như
Brazil, một vài công ty đa quốc gia sẵn sàng chuyển đổi các chi nhánh
của họ thành nơi sản xuất bộ phận và linh kiện chính vào những năm
1970 như một phần trong chiến lược sản xuất một “Chiếc xe Thế
giới”, nhưng không tập đoàn nào chào đón hiện tượng siêu tăng
trưởng ở các chi nhánh của chúng theo quy mô mà Park hình dung cho
các hãng sản xuất xe hơi Hàn Quốc. Thị trường quá nhỏ với tổng
doanh số nội địa hàng năm chưa đến 150.000 chiếc. Ngoài ra còn có
rủi ro an ninh chết người.
Tuy nhiên, mối nguy hiểm từ sự thống trị của MNC không có nghĩa
là chiến lược đối lập duy trì quyền sở hữu trong nước cho các nhà sản
xuất xe hơi với mục tiêu xuất khẩu thay vì chỉ tập trung vào thị trường
trong nước và tìm kiếm hiệu ứng liên kết tối đa, bất chấp các khó khăn
ban đầu, là hợp lý về mặt kỹ trị. Nhưng đây chính xác là điều Park
theo đuổi. Ông giả định rằng về bản chất các hãng sản xuất xe thuộc
sở hữu trong nước có lợi ích tổ chức trong việc sản xuất xe dưới
thương hiệu quốc gia riêng và phát triển thành một nhà vô định quốc
gia. Giả định này hóa ra lại chỉ chính xác trong trường hợp Jeong Ju-
young (Hyundai) trong số rất nhiều các đối tác chaebol của ông. Với
giả định này, Park xây dựng một liên minh hai bên giữa nhà nước chỉ
huy kinh tế và tư bản trong nước làm lực đẩy để nâng cấp ngành công
nghiệp ô tô. Dù các hãng sản xuất ô tô Hàn Quốc nhập khẩu các công
nghệ và bộ phận xe hơi quan trọng từ các MNC, Park và các đối tác
chaebol, đặc biệt là Jeong Ju-young, chống lại sự thống trị của nước
ngoài bằng cách bám chặt vào các nguyên tắc sở hữu trong nước và
quản lý quốc gia. Như Jeong Ju-young lập luận và được Park đồng
tình, không công ty đa quốc gia nào sẵn sàng tham gia vào tầm nhìn
HCI của Park, tầm nhìn này nếu thành công sẽ cạnh tranh với MNC để
giành được thị phần lớn hơn ở thị trường toàn cầu dựa trên thương
hiệu và mẫu mã sản phẩm quốc gia. Chiến lược này có rủi ro và chi