sụp đổ nền kinh tế sắp đến dưới các áp lực của tình trạng kiệt quệ
doanh nghiệp gia tăng. Để đối phó với vấn đề bình ổn kinh tế, cũng
như dọn đường thành lập Đệ ngũ Cộng hòa (1980-1988) độc tài, Chun
Doo-hwan tổ chức Ủy ban Đặc biệt về các Biện pháp An ninh Quốc
gia (SCNSM). Ủy ban Kinh tế của SCNSM chịu trách nhiệm chính
trong hoạt động tái cấu trúc các ngành công nghiệp nặng và hóa chất,
bao gồm lĩnh vực ô tô. Tuy nhiên, trong nhóm thân cận của Chun
Doo-hwan, việc tạo ra một đồng thuận về cách thức giải quyết vấn đề
dư thừa năng lực sản xuất trong ngành ô tô lại rất khó khăn. Mâu
thuẫn quen thuộc giữa phái bình ổn và phái trọng thương quay trở lại -
tuy nhiên lại xảy ra trong bối cảnh mong manh kinh tế và bất ổn chính
trị năm 1980 và 1981.
Phái ủng hộ bình ổn tài chính bao gồm EPB, MoF, Ngân hàng
Trung ương Hàn Quốc, Viện Phát triển Hàn Quốc (KDI), các cơ quan
này đều có chung góc nhìn bi quan về tiềm năng tăng trưởng của
ngành ô tô. Theo các lý thuyết lợi thế tương đối cổ điển, họ lập luận
rằng tình trạng thiếu hụt công nghệ và vốn đầu tư của Hàn Quốc ngăn
cản đất nước này tự mình phát triển ngành công nghiệp ô tô cạnh
tranh. Các quan chức từ Ngân hàng Thế giới và Quỹ Tiến tệ Quốc tế
đồng tình, khuyên Hàn Quốc tập trung phát triển ngành công nghiệp
bộ phận và linh kiện, không lắp ráp các mẫu xe bản địa nữa.
Phái trọng thương ủng hộ tăng trưởng thông qua xã hội hóa các chi
phí điều chỉnh gồm MCI và nhóm nghiên cứu của bộ này, Viện Kinh
tế và Công nghệ Hàn Quốc. Họ tin rằng ngành công nghiệp ô tô Hàn
Quốc chỉ đối mặt các khó khăn tạm thời và có thể vượt qua được bằng
cách thúc đẩy xuất khẩu. Sử dụng kiến thức về lý thuyết vòng đời sản
phẩm và lập luận về ngành công nghiệp non trẻ, các nhà trọng thương
lập luận rằng với sự chuẩn hóa công nghệ sản xuất ô tô trên toàn thế
giới và chi phí lao động gia tăng ở các nền kinh tế phát triển, tính cạnh
tranh đang chuyển dịch nhanh chóng từ các nền kinh tế tiên tiến sang
các nước đang phát triển. Vì vậy bất kỳ sự tái cấu trúc mạnh nào ở