đối mặt với phép thử thật sự về khả năng lãnh đạo của ông, và ông
vượt qua một cách xuất sắc. Ông là “người tổ chức mạng lưới” điển
hình, theo khái niệm của Ken-ichi Imai về phong cách tổ chức chính
trị của người Nhật. Nhờ củng cố lực lượng ủng hộ hùng mạnh mà ông
đã xây dựng cho POSCO trong bộ máy quan liêu nhà nước và đảng
cầm quyền cũng như trong các nhà sản xuất thép nước ngoài, chính
Park Tae-jun đã trở thành tấm lưới an toàn cho POSCO sau tháng 10
năm 1979.
Với mạng lưới bảo vệ trước những kẻ trục lợi tiềm năng của Park
Tae-jun, POSCO có thể quyết định chính sách đầu tư, thu mua và thuê
ngoài một cách tự chủ như yêu cầu của các thị trường toàn cầu, kể cả
trong Đệ ngũ Cộng hòa. Điều đó không hề bình thường ở các doanh
nghiệp nhà nước Hàn Quốc, những doanh nghiệp vốn mang tiếng bị
ảnh hưởng nặng nề bởi người ngoài trong chính sách nhân sự và đầu
tư. Bên cạnh việc cách ly khỏi các thế lực chính trị bên ngoài, POSCO
cũng nhận được nhiều hỗ trợ từ nhà nước phát triển nhằm đảm bảo lợi
nhuận lớn. Với sự hỗ trợ từ nhà nước, POSCO có thể tài trợ cho bốn
giai đoạn mở rộng, kết quả là khai thác tốt hơn lợi thế kinh tế theo quy
mô, gia tăng tính cạnh tranh quốc tế và đạt mức lợi nhuận hợp lý hơn.
Vòng tuần hoàn giữa khả năng sinh lợi và mở rộng sản xuất cũng tăng
cường tính tự chủ chính trị của POSCO. Từ giữa những năm 1990,
POSCO có thể huy động vốn trực tiếp từ các thị trường vốn, không
còn lệ thuộc vào nhà nước qua trợ cấp, vốn vay và nhờ đó, không còn
yếu ớt trước những can thiệp chính trị bên ngoài vào hoạt động kinh
doanh nội bộ.
Quan điểm “nhà nước hùng mạnh” không đủ để lý giải cho sự phát
triển thành công của POSCO để trở thành một doanh nghiệp độc tôn.
Quan trọng hơn rất nhiều đó là việc thành lập liên minh phát triển với
mọi thế lực quan trọng có đủ các nguồn lực cần thiết. Xây dựng liên
minh là một nhiệm vụ cực kỳ thách thức đối với Park, kể cả với rất
nhiều “cà rốt” mà ông có thể dùng và thậm chí đã sử dụng với cả