người được phỏng vấn nhớ lại, “vì cho rằng anh ta sẽ làm thêm một
con đường hoặc một cây cầu nữa cho làng. Đại biểu nghị viện là đảng
viên NDP có thể giúp gì cho chúng tôi? Dĩ nhiên, bầu cho ứng viên
DRP không đảm bảo rằng anh ta sẽ thật sự thực hiện được lời hứa khi
tranh cử. Nếu anh ta không hoàn thành được nhiều, chúng tôi có thể
đuổi cổ anh ta khỏi văn phòng bằng cách này hoặc cách khác. Không
phải vô tình mà không có đại biểu Nghị viện Quốc gia nào phục vụ ba
nhiệm kỳ hoặc hơn ở các khu vực của chúng tôi. Sau hai nhiệm kỳ, tất
cả họ đều thất bại vì không được ủng hộ nữa.” Một nông dân khác
cũng hoài nghi và ngờ vực tất cả các chính trị gia đảng phái không
kém: “Những kẻ lươn lẹo đó đều như nhau. Tất cả họ đều theo đuổi lợi
ích riêng một cách ích kỷ. Dù ai thắng cũng có khác biệt gì đâu?
Chúng tôi bầu cho người nào đối xử với chúng tôi tốt hơn, tặng chúng
tôi một đôi giày cao su hay thậm chí một tô rượu gạo (makgeolli).”
Chính ứng viên DRP, với các nguồn lực của bộ máy quan liêu nhà
nước, là những người có thể hấp dẫn cử tri bằng những khuyến khích
kinh tế. Cũng người nông dân này đã đề cập về người ứng viên NDP
có lần khẩn cầu nông dân rằng họ “uống makgeolli DRP mời, nhưng
hãy bầu cho NDP.” “Nhưng con người không phải như vậy,” người
được phỏng vấn thừa nhận. “Cuối cùng chúng tôi bầu cho người nào
cho hoặc hứa hẹn về hàng hóa kinh tế, kể cả nếu điều đó chỉ có nghĩa
là một bát makgeolli?
Rõ ràng, đa số người dân nông thôn bầu theo nhu cầu của họ, kỳ
vọng hoặc hiện thời. Một số bầu cho ứng viên DRP với kỳ vọng được
cung cấp nhiều hàng hóa công địa phương hơn, như xây dựng cầu
đường. Những người khác bầu cho ứng viên nào cung cấp các nhu yếu
phẩm gần như ngay lập tức, như bát makgeolli chẳng hạn. Họ làm vậy
không chỉ vì cỗ máy chính trị đáng sợ của Park, do MHA, MAP,
NACF và các cơ quan quan liêu khác dẫn dắt, mạnh mẽ vận động ủng
hộ bầu cử với sự kết hợp hai củ cà rốt và một cây gậy mà còn vì sự
khác biệt kỳ vọng giữa ứng viên DRP và NDP theo nhiều cách bị