KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 134

rất chân thật và khôn ngoan.

- Thế thì cậu sẽ đặt cách nào đó để liên lạc thường xuyên với các cậu

đó. Phải, tôi cũng đồng ý với cậu là Ba Lé chỉ láu lỉnh chứ rất tốt. Ta sẽ tính
sau. Bây giờ có việc quan trọng hơn đang cần tiến hành gấp cậu ạ.

- Việc gì thế, chị?

- Vẫn là việc tôi nói chuyện với cậu hôm nọ mà chưa đi tới đâu cả.

Việc cái hàng rào...

- Thì nhà láng giềng đã làm hết lòng, hết sức của họ. Họ nhượng bộ

đến thế còn chưa đủ sao?

- Nhưng cậu à! Láng giềng nhượng bộ mà cái phủ chúa này chưa

nhượng bộ. Ta phải làm sao cho địa vị Thái công tử được trọng vọng, con
của công tử có quyền, có tước, vợ công tử có thế, có lực.

- Chị không nhớ là chúng ta lâm vào chỗ khó khăn, khó gỡ.

- Rồi sẽ gỡ được hết một khi tôi được vào ra phủ chúa tự do như vào ra

nhà tôi. Mà điều ấy là lẽ dĩ nhiên. Nhưng mấy lần tôi tìm cách gặp mặt chúa
thì đều không đạt được. Tôi nghĩ có lẽ căn do: hoặc chúa từ chối, hoặc gia
đình chúa không muốn, hoặc các đại thần can gián. Tôi biết họ có những lý
lẽ của họ và không chừng họ đã cố tạo cho chúa nhìn tôi bằng con mắt của
hạng người... nhưng thôi. Dù ai làm gì, ai nghĩ gì cũng là việc của họ. Tôi
chỉ cần làm sao gặp cho được chúa. Chỉ cần gặp được là mọi việc sẽ êm
xuôi, chúa sẽ hiểu và thay đổi thái độ cố hữu.

- Nhưng làm sao gặp được. Chỉ có các đại thần mới đề đạt nguyện

vọng của chị lên chúa. Mà các ông ấy... ký lục Vân Hiên tính tình nghiêm
nghị, cương trực, chưởng dinh Phước Trung như hổ, như báo.

- Vẫn còn Tường quận công, người đã cứu mẹ con chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.