KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 29

Nhật Bản dinh)

Chúng tôi cùng đi vào. Ông Ê Mông không nói gì. Tôi cũng không biết

nói gì song chúng tôi có ngay với nhau thiện cảm ban đầu. Ba Lé liến
thoắng:

- Thầy có biết không? Chuyện thử kiếm của thầy chưa chi đã từ hồi

yêng hùng xuống hồi bi lụy rồi đó. Có người khóc vì lo cho thầy bị thương,
thầy biết không?

- Con quỷ, để cho người ta yên.

Tôi vui vẻ đáp, song thêm ngạc nhiên vì tiếng thầy - à ra Thắng Bố nói

đúng. Tôi thực thụ đã là suất đội. Để nhập cuộc với Ba Lé, tôi muốn biết tại
sao có nước mắt xen vào câu chuyện tức khí nhất thời này.

- Thầy có nhớ cô Tuý Nguyệt con bà thông Phán ở chính dinh mới ăn

cơm bữa trưa qua với thầy không? Nghe nói thầy bị ông đội hầu cũ đánh
cho gãy kiếm, thương tật trầm trọng, cô ấy đang ngồi têm trầu, vụt đứng
lên, bỏ chạy ra nhà sau ngồi khóc. Khóc như mưa gió chứ không chỉ nhỏ
đôi ba giọt lơ thơ đâu. Tội nghiệp, thầy nên đến mà an ủi người ta.

Tôi cười ngượng nghịu. Sao lại có chuyện lạ đó? Mà có lẽ có thật vì

tôi thấy xa xa, có mấy phu nhân đang túm tụm bàn chuyện và chỉ trỏ phía
sau nhà.

Khi chúng tôi về tới nhà ngang, tôi cúi chào ông Ê Mông thì cũng vừa

lúc chị Tống xuất hiện. Thấy tôi bình yên, chị đổi vẻ lo âu sang mừng rỡ.
Chị thân mật cúi chào đáp lễ ông Ê Mông và lại gần chúng tôi:

- Ông Ê Mông à, đây là người con nuôi của cha tôi, hiện đang quyền

chức suất đội - à, ra tôi chưa được thực thụ, rõ khôi hài - ở đây, thay cho
thầy đội hầu cũ. Hai ông sẽ là bạn thân của nhau đấy. Ông Ê Mông, ông
giúp cho cậu em tôi học thuần thục môn võ nghệ nghe. Tôi sẽ không quên
ơn ông đâu...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.