KỴ SĨ THỨ 5 - Trang 16

phòng cấp cứu và gọi sai tên Yuki.

“Mẹ tôi thế nào ?” Yuki hỏi, đứng bật dậy.

“Bây giờ bà ấy đã tỉnh, và đang dần dần tốt hơn”, người bác sĩ

thực tập trả lời. “Chúng tôi phải giữ bà ấy một vài ngày để kiểm tra,
nhưng cô có thể đến thăm ngay sau khi chúng tôi chuyển bà về
phòng”.

Yuki cám ơn bác sĩ và ngoảnh về phía tôi với nụ cười rạng rỡ,

chuyển lại những lời bác sĩ đã nói.

“Ôi, Chúa ơi, Linds, mẹ tớ đã ổn rồi ! Tớ không thể diễn tả nổi

việc cậu ở lại đây cả đêm nay có ý nghĩa như thế nào đối với tớ
đâu”, Yuki nói.

Cô ấy tóm lấy cả hai tay tôi, đầm đìa nước mắt: “Tớ không biết

mình phải làm gì nếu không có cậu. Cậu đã cứu tớ đấy, Lindsay ạ”.

Tôi vòng tay ôm chặt lấy cô.

“Yuki, chúng ta là bạn cơ mà. Bất cứ khi nào cậu cần, cậu thậm

chí không cần phải yêu cầu. Cậu biết rõ điều đó, đúng không ? Bất
cứ điều gì”.

“Đừng quên gọi tớ nhé”, tôi đáp.

“Điều tồi tệ nhất đã qua”, Yuki nói. “Bây giờ chúng ta không

còn phải lo lắng nữa, Lindsay. Cám ơn cậu. Cám ơn cậu rất nhiều".

Tôi ngoảnh nhìn về phía sau qua cửa mở tự động khi ra khỏi

bệnh viện.

Yuki vẫn đứng đó, nhìn tôi mỉm cười, vẫy tay tạm biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.