KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 101

nghiêm trang và lạnh lùng như tiếng còi kết liễu trận đấu của
trọng tài đầu trọc Pierluigi Collina. Rứa là hết. Buồn thối ruột.
Rút điếu thuốc châm lửa, kéo một hơi bất tận.

về thôi. Tôi không được phép để nàng thấy bất cứ biểu hiện

gì của sự níu kéo hay phụ thuộc. (Lại nhớ hồi xưa yêu một em đang
ôn thi đại học. Đi chơi biển về tôi mang cho nàng túi mực khô làm
quà tặng rồi tranh thủ thổ lộ. Nàng nguây nguẩy chối từ tình cảm,
tôi chạy bộ theo sau cái xe đạp Eska của nàng, vừa chạy vừa cài túi
mực vào gác ba ga. Thế rồi nàng đạp xe mất hút hàng lươn, mất
luôn cả túi mực khô thơm phức. Về phòng trọ với cặp mắt đỏ hoe,
mấy thằng ôn ở cùng chửi “Tiên sư, biết thế để túi mực ở nhà cho
bọn tao uống riệu“.)

“Lên xe đi em.“

“Dạ…“

“Lạnh không?“

“Hơi hơi.“

Lên xe. Nàng ngồi không quá xa nhưng cũng không quá gần,

hai tay vòng trước ngực như thủ thế. Con Vespa khục khặc mãi mới è
è nổ được máy.

Đường nông thôn tương đối xấu, thi thoảng liệng xuống ổ gà

nàng lại kêu ré lên… (Tôi nghĩ bụng, cho chết, ai bảo không yêu ông,
hehe.)

Lúc còn cách nhà nàng chừng cây rưỡi, vừa giảm ga tránh vũng

bùn trước mặt bỗng nghe khục khục mấy phát, xe giật thêm vài mét
thì lịm hẳn. Thôi toi rồi, hay hết xăng? Xuống xe, lắc lắc vẫn
nghe tiếng xăng óc ách trong bình. Trời thì lờ mờ không rõ mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.