KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 112

Giọng cu cậu run run (chắc vì xúc động). Từ chuyện yêu đương

bết bát tới chuyện học hành dang dở, rồi chán đời đâm đầu vô con
đường lô đề, cờ bạc. Cuộc sống không lối thoát. Từng là niềm tự
hào của gia đình, phút chốc trở thành gánh nặng, là nỗi ê chề mỗi
khi ai đó nhắc tới. Nhục nhã không bút nào tả xiết.

Nghe xong tôi nhận ra tư chất thằng này cơ bản là được, nhưng

cá tính ngang tàng, có phần ngông nghênh đã làm hại chính nó. Một
thằng giai mới lớn, nhận được đôi ba câu khen tụng vô thưởng vô
phạt đã tưởng tôi là trung tâm vũ trụ. Để đến lúc va vấp thực sự với
đời mới vỡ mặt ra tỉnh ngộ.

Nhấp ngụm rượu, khà một tiếng lạnh tanh, tôi nhấm nhẳng.

“Ở đời ai cũng muốn làm cây tùng, cây bách hiên ngang một cõi,

nhưng tùng bách thì dễ bị nhòm ngó triệt hạ. Chi bằng sống như
ngọn cỏ dưới chân, gió thổi chiều nào ngả theo chiều ấy, kiểu chi
cũng chơi được. Có vậy chú mới tránh được những tổn thất không
đáng có từ đám đông thị phi.“

Ngọc cúi đầu nghe, chả biết nó có nghe không nữa, tôi cứ nói

cho sướng miệng cái đã. Nói chung khi lên lớp cho thằng nào mà
mặt nó đần thối như ngỗng ỉa thì thường là nó đang ngấm, hoặc là
nó đang chửi thầm trong bụng, “Nói gì mà nói lắm thế“. Thằng
này ngoan, nên tôi đoán nó đang ngấm.

Nhìn nồi cháo có vẻ đã nhừ, tôi bảo, “Để anh gọi chị Huyền dậy

cùng ăn nha?“.

Ngọc như sực nhớ điều gì đó, hạ giọng:

“Em biết là anh có cảm tình với chị Huyền, đúng không?“

Tôi im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.