KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 171

“Thật sự em cụng nỏ biết mần răng dừ… Tối ni anh có lên nhà

em được không?“

“Để làm chi?“

“Mẹ muốn gặp anh… Có nên gặp không nà?“

“Để anh coi đã, tâm trạng anh không tốt lắm…“

Hai đứa tiếp tục ngồi im, không nói với nhau lời nào, không khí

vô cùng ngột ngạt. Tôi tựa vào song cửa sổ nhìn ra vườn. Ngoài đó có
ba con gà mái và một thằng gà trống đang vờn nhau. Cu gà trống
giả vờ ngậm một cọng rác lên rồi tục tục mấy tiếng, các ả gà mái
tranh nhau xúm vào. Hừ, bọn này cũng tởm vật, giả vờ thật thà không
biết mình đang bị lừa tình bởi một cọng rác…

Đầu giờ tối Huyền nhắn tin bảo kiểu chi tối ni anh cũng phải

có mặt, mẹ em muốn gặp anh. Tôi hỏi đi hỏi lại cho yên tâm, “Có
việc chi nghiêm trọng à?“. Nàng trả lời, “Nỏ biết, anh cứ đến nha,
em cũng nỏ hiểu chuyện chi tề“.

Linh tính mách bảo tôi có biến rồi.

Gần 8 giờ tối tôi vác mặt sang, bộ dạng thất thểu như đi đánh

dậm về, vừa đi vừa nghĩ tới các kịch bản sẽ xảy ra, kể cả tình huống
dở nhất. Đến đầu làng thì gặp cu Ngọc (em giai nàng) đang lọ mọ
bên bờ ruộng với cái đèn pin gắn trên đầu. Tôi hỏi, “Ơ chú, mần
chi đây?“. Nó cười nhăn răng, “Bắt nhái! Tí anh ở đó ta làm độ nhậu
cho vui hè!“. Vãi với độ nhái, tôi okie okie, bảo chi chứ món nớ là anh
rành thích, nhậu vô thôi rồi! À mà anh hỏi tí, hôm nay nhà có
chuyện chi hử? Nó lắc đầu, mô, có chi mô. Đại ca cứ ở đó uống
nước chè đợi em. Bựa ni mới mưa xong nhiều nhái lắm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.