KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 191

thì người đến thăm cứ táng cân đường, hộp sữa, hoặc sang hơn là
cân cam, dây sữa tươi… mà chả thèm biết cái đứa kia bị bệnh gì, có
chén được đường sữa không, không như lũ Tây ôm hoa tươi đến
bệnh viện chúc mừng khỏi bệnh.)

Chiều. Làm cân cam với hơn chục quả mãng cầu lễ mễ đi thăm

Huyền. Mới đó mà đã gần tháng rưỡi không gặp lại. Tôi còn yêu,
nhưng chắc phôi phai đi khá nhiều. Tình yêu pha lẫn sự hờn giận,
một chút oán trách và thất vọng. Thi thoảng đọc báo Công an Nhân
dân vẫn thấy nhiều đôi bị gia đình ngăn cấm đã nhảy xuống ao
quyên sinh, hoặc dắt díu nhau trốn biệt xứ người để xây dựng cuộc
sống mới. Nàng không nhảy ùm xuống ao (chắc do nhà không có
ao), cũng không để lại huyết thư trước khi gieo tôi xuống sông
Ngàn Phố từ cầu tràn (có lẽ sông Phố cạn quá, nhảy xuống không
chết vì nước mà què luôn chân thì dở.)

Sau khi ngó tôi một lượt từ đầu đến chân, mẹ nàng tiếp tục

nhìn mớ trái cây tôi mang đến rồi chép miệng, “Hoa quả dừ toàn
phun hóa chất Trung Quốc đó, cẩn thận…“. Tôi độn mặt ra.
Huyền nháy mắt ý bảo, “Kệ cho mẹ nói“. Ừ thì chả kệ.

Ngồi một lát thì mẹ nàng gọi ra uống nước.

“Có người yêu chưa cháu?“

“Dạ chưa o ơi.“

“Long đong hè! Nhìn cụng sáng sủa chơ có đến nỗi mô… hay là

kén đó?“

Tôi gãi tai.

“Cái duyên chưa đến thì chịu thôi o, chớ cháu thì có chi mà dám

kén chọn!“

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.