KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 216

đáo với em như anh… Trời ơi, càng nhớ đến em lại càng sợ khoảng
trống anh sẽ bỏ lại khi xa nhau…“

Giọng nàng run rẩy và yếu ớt như tự vỗ về nàng là chính. Tôi

nghe thì nghe nhưng chả cảm xúc gì, vì nghĩ những thứ hay ho nhất
khi yêu nhau tôi cũng đã làm hết rồi, giờ có tạch thì cũng không có
chi phải nuối tiếc.

Đang ngồi thì có đám đông bốn năm người đi bộ qua. Tôi phát

hiện ra thầy giáo cũ hồi phổ thông trong đám ấy, thấy tay thầy
cầm điếu thuốc, vã quá bèn kêu giật giọng, “Thầy giáo ạ. Thầy
đi lễ à?“

Thầy đứng lại ngó nghiêng tôi một lúc, rồi à lên, “Thằng Huy,

mi đi mô mà ngồi đây?“, liếc thấy Huyền bên cạnh, thầy gật gật
đầu ra vẻ ờ hiểu rồi.

“Dạ, bọn em cũng đi nhà thờ. Thầy cho em xin điếu thuốc,

lạnh quá thầy“. Ông giáo rút trong túi đưa cho tôi điếu Thăng
Long, rồi vỗ vai, “Hút mần chi cho hôi mồm, bạn gái hắn chê“
rồi túc tắc đi. Thầy này xưa dạy môn Anh văn, trong lớp thì rất
mô phạm, nhưng ra ngoài bỗ bã dễ gần, lại hay chửi tục nên bọn con
trai rất quý thầy. Có hôm dạy bài gì quên mất rồi, thầy dịch tựa
đề cuốn Gone with the wind của Mar-garet Mitchell thành “Đi với
gió“, tôi ngồi dưới nhe răng cười, bảo em thầy, tên tiểu thuyết nớ
đúng ra là “Cuốn theo chiều gió“ ạ (hồi ấy trẻ trâu hiếu thắng
nên rất thích bóc mẽ người khác để được khen thông minh). Thầy
ngẩn mặt ra, lầm bầm, “Dịch sát nghĩa thì hắn là rứa“. Hi, chắc
thầy chưa nghe tên cuốn ấy bao giờ. Sau này gặp tôi đang uống
trà đá, thầy bảo “Tiên sư bựa nớ mi mần tau mất cả mặt, đáng lẹ
mi nói riêng với thầy thì hay hơn“. Tôi xin lỗi rối rít…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.