KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 222

Bắn hơi Vina, tôi đằng hắng rất long trọng.

“Hương có yêu anh không?“

Nàng như chết đuối vớ được cọc (vì hỏi dư này là sắp tới màn

tỏ tình rồi đây, nàng đang rất mong nghe điều ấy, tôi biết thừa).

“Có.“

“Em nói to lên nào, anh chả nghe gì cả.“

“Có ạ!“

“Còn anh, anh không yêu em!“

Nghe xong thì con bé khóc rống lên, khóc tu tu, nước mắt nước

mũi nhòe nhoẹt. Tôi hả hê lắm, đắc thắng lắm. Vì đơn giản là
rất thích một đứa con gái phải vật vã, khổ sở vì tôi (như tôi từng
nhục nhã vì đứa khác). Khi ấy cho như thế là bất cần, là máu
lạnh, là ngông cuồng chả giống ai (mà tôi lại luôn thích khác những
thằng còn lại). Hậu quả sau đó là em nó quay sang yêu ngay thằng
bạn thân nhất của tôi. Rồi thi thoảng gặp lại, thấy nàng đẹp hơn
trước, vẫn chào hỏi tôi vui vẻ, đêm về thở dài trách tôi ngu không để
đâu cho hết. Vừa ngu vừa ngông cuồng. Và đó cũng là một món nợ
không bao giờ tôi trả được. Tôi vẫn mong ngày nào đó gặp lại để được
cúi tôi nói câu “Anh xin lỗi em“ trước nàng…

“Mình về nha, muộn rồi tề!“

“Dạ.“

Huyền co rúm trong cái áo khoác lùng nhùng của bố, nhìn

thương quá.

“Huy, đừng giận em nha.“

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.