KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 239

em đi với người này, người khác… chỉ để anh đừng nghĩ rằng không
có anh, em sẽ bơ vơ một mình. Anh thấy em uống rượu thì quát nạt
như có trách nhiệm lắm, nhưng anh có tự hỏi vì răng em uống
không? Đi chơi với Huyền về, anh kể chuyện say sưa trong khi em
khổ sở làm bộ mặt tỉnh bơ nhất để nghe anh nói. Anh cố tình
khiến em tổn thương hay anh sự ngạo mạn đã lấy mất sự tỉnh táo
của anh?… Xin lỗi em nói nhiều quá, nhưng em thề đây là lần
cuối cùng em nói ra những điều này với anh, giữ lại trong lòng quá
lâu và quá đủ với em rồi…“

Ốc nói chậm rãi và nhấn nhá như đâm từng mũi kim vào da thịt

tôi, tất nhiên tôi “biên tập“ và gõ lại lời nàng theo những gì còn nhớ
được, cho đỡ trúc trắc.

“Thôi được rồi… Tại anh ngu quá. Xin lỗi em… anh…“

“Bỏ em ra.“

“Không lạnh à?“

“Sợ anh.“

“Hâm vừa thôi…“

“Đừng động vô người em.“

Ốc vùng vằng đẩy tay tôi ra rồi quay mặt đi. Á dỗi to rồi đây!

Vừa lúc đó có tiếng dép lạch cạch đi lên, mẹ nàng chứ ai?

“Bọn bay mần chi mà to tiếng rứa?“

Bà cầm cái điện thoại soi soi (giống công an úp sọt sới bạc

nhớn), xong chép miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.