trước mặt không gì bù đắp nổi. Nhiều khi uống tây tây, nghĩ cùn:
“Mệ, vì nghèo hèn, vì đồng tiền mà đánh mất tình yêu thì tao sẽ
cố hết sức kiếm thật nhiều tiền để làm khổ đứa khác – như một
sự trả thù tình.“ Nhưng đấy là lúc say. Tỉnh ra lại quay về với cái
máng lợn phũ phàng. Suy tư, trăn trở, thất vọng… chồng chất.
Đi nhiều, gặp nhiều cũng chỉ thấy những đứa con gái tâm hồn
nhàn nhạt. Những em gái với lối suy nghĩ chỉ cần xỏ chân vào hai
cái ống quần jean là phút chốc bước một bước từ lũy tre làng ra
thẳng ánh sáng văn minh thành thị. Hoặc những đứa chỉ cần liếc
tôi đi xe gì là có thể đánh giá xong thân phận và giá trị một con người
mà không cần thẩm tra lý lịch.
Những em đó, nếu có lướt qua đời tôi thì cũng khó có thể châm
chước tính cho một cuộc tình. Lại nhớ tới câu thơ quái quỷ của Hoàng
Nhuận Cầm, “Thủy, Lan, Hương, rồi Dương rồi Điệp/ Những
mối tình như súng liên thanh“…
Cho tới khi gặp Huyền, tôi gần như vứt bỏ được lớp mặt nạ
loang lổ bấy lâu. Tôi trở nên tử tế hơn. Yêu đời hơn và bớt ngang
tàng hẳn. Một tia sáng le lói cuối đường hầm chăng?
Thôi, văn thơ lai láng như thế đủ rồi. Tối nay chủ nhật, Huyền
vừa tin lại: “Anh đến sớm đi chơi đám cưới với em nha, đám của bạn
em“. Đọc đi đọc lại cái tin dễ đến lần thứ 37 mà vẫn thấy háo hức.
Thi thoảng còn thoát hẳn, đút máy vào túi quần rồi làm như mới có
tin đến, lôi ra đọc để nhâm nhi cảm giác hồi hộp.Vội vàng soạn
ngay tin trả lời kẻo nhỡ nàng đổi ý thì chết, “Để anh xin phép bố
mẹ đã nha em, có gì lát anh nhắn lại“ (bấm nút gửi mà đau hết cả
cơ bụng vì cười, lại còn bày đặt “xin phép“ phụ huynh cho ra vẻ con
người nề nếp gia phong, vãi cái thằng tôi.)
“Dạ, em chờ!“, nàng trả lời.