KÝ SỰ HẬU CUNG - Trang 867

Cúi đầu như vậy, ngược lại rõ ràng làm cho người ta thấy được Nghiêm

Vũ ngồi trên ghế cách đó không xa.

Cảnh đế hơi nhíu mày, ánh mắt Tịch Nguyệt hơi liếc đến, thầm nghĩ, thật

là một đôi phụ tử, động tác nhỏ đều nhất trí.

Cũng không biết, lúc Đại hoàng tử suy nghĩ chuyện gì có biết dùng ngón

tay gõ cái bàn hay không?

“Đứng lên đi. Tại sao Vũ Nhi cũng tới?”

Tề Phi mỉm cười mở miệng: “Chúng ta cũng vừa mới thấy Đại hoàng tử

tự mình tới đây, có lẽ muốn chúc thọ cho người, thật sự là một đứa bé
ngoan hiếu thuận. Đúng không? Thẩm muội muội giúp đỡ hắn đấy!”

Tề phi lại dịu dàng nói.

Cảnh đế đi tới bên cạnh Nghiêm Vũ, tiểu oa nhi ngoan ngoãn hành lễ:

“Vũ Nhi gặp qua phụ hoàng.”

Trong giọng nói có run rẩy.

Tịch Nguyệt cách bọn họ gần nhất, tất nhiên cảm thấy được.

Không biết tại sao, mỗi lần nàng nhìn thấy dáng vẻ này của Nghiêm Vũ

lại nghĩ đến muội muội Nhất Nhất của mình.

Lại nhìn Cảnh đế nghiêm mặt, làm như không thích.

Nàng nở nụ cười, lôi kéo ống tay áo của Cảnh đế.

Thấy động tác nhỏ của nàng, Cảnh đế và Nghiêm Vũ đều nhìn nàng.

“Hôm qua Hoàng thượng mới nói nhớ Đại hoàng tử, muốn đi thăm hắn,

hôm nay hắn lại tới, phụ tử hai người thật là tâm ý tương thông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.