KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 110

"Các bạn ạ, hãy thử đổi chác xem sao."

"Đổi cái gì?" Tôi hỏi một cách ngờ nghệch. "Với ai?"

"Với dân địa phương."

"Dân địa phương nào?" Tôi vẫn chưa hiểu ra cậu ta muốn gì.

"Nhưng chúng sẽ không cho chúng ta ra ngoài," Leshka nói.

Sasha rút một thanh xà phòng giặt từ balô ra, Leshka và tôi giương mắt
nhìn đần độn, còn cậu ta vẫn thao thao về ý tưởng của mình:

"Toa tàu trống ở phía trên. Chúng ta sẽ bỏ bánh xà phòng vào một cái gà
mèn. Khi tàu dừng lại ta sẽ treo nó ra ngoài thành toa bằng thắt lưng của
mình, và sẽ hét lên: "đổi nào, đổi nào."

Lập tức chúng tôi sôi nổi hẳn lên, mơ mộng trong đầu: sẽ có một người địa
phương nào đó tới và bỏ vào một mẩu bánh mì hay thứ gì đó khá khá.
Chúng tôi cởi thắt lưng của mình ra, tôi thậm chí còn rút cả sợi dây đeo vai
của cái balô trên lưng mình. Chúng tôi nhất trí là Sasha sẽ leo lên lưng tôi
để với được tới đỉnh của thành toa, còn Leshka sẽ phải trong tư thế sẵn
sàng để thế chỗ cho tôi.

Chúng tôi đã tới một ga nọ, đoàn tàu dừng lại; có ai đó đang chạy bên
ngoài, chúng tôi nghe thấy bọn lính la mắng đám phụ nữ đang tiến gần
đoàn tàu. Sashka leo lên lưng tôi, thả chiếc gà mèn thiếc xuống và đu đưa
nó nhằm thu hút sự chú ý, nhưng cậu ấy không thò được mặt mình lên, cậu
ấy cũng la hét, nhưng giọng bị ngắt quãng:

"Đổi đi... lấy bánh mì ..."

Leshka thế chỗ cho tôi, nhưng cũng chẳng khá hơn. Mọi người trong toa
ngạc nhiên quan sát bọn tôi, rồi bọn họ hiểu ra, nhưng phải phối hợp hai ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.