KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 120

xuống, điều này cho phép ta hạ dần độ cao và đáp xuống với độ lệch không
đáng kể. Chúng tôi không bay trên Saratov mà cách thành phố khoảng 30
km, ở đó có mấy làng người gốc Đức sinh sống. Cư dân tại đấy đã bị trục
xuất đi đâu không biết nhưng những ngôi làng này vẫn chưa bị ai chiếm
dụng. Đó là nơi chúng tôi sống và học bay. Thảo nguyên Volga trải dài.
Một nơi tuyệt vời để bay tàu lượn.

Sau đó tôi vượt qua khóa huấn luyện dành cho chỉ huy các nhóm biệt kích
vu hồi: sử dụng thuốc nổ, đánh cận chiến, chống lại chó canh. Vâng, chúng
tôi đeo găng tay, mặc áo khoác dày và chống lại lũ chó. Như mọi người
khác, đến tháng Mười năm 1941 tôi gửi một lá đơn đề nghị được chuyển
sang lái máy bay tiêm kích. Đơn được chấp nhận! Ngày 31 tháng 12 tôi
được chuyển tới một học viện không quân tiêm kích. Ở đấy ngay lập tức
chúng tôi được học lái các loại máy bay UT-1, UT-2, I-16. Sân bay Belyi
Kliuch của chúng tôi cách thành phố Uianovsk 18 cây số, không xa dòng
Volga. Một sân bay tuyệt vời, có tầm nhìn hạ cất cánh rất tốt.

À, tôi quên kể rằng vào tháng Mười tôi và anh bạn thân Boria Bezrukov,
người đã cùng học phổ thông và chung câu lạc bộ hàng không với tôi, sau
đó lại gặp nhau tại học viện Saratov, được lệnh phải chuyển thứ gì đó tới
Maskva. Người ta đóng kiện, niêm phong – còn chúng tôi tới, ký nhận và
chuyển đi. Rồi tôi và Boria quyết định, một cách cương quyết, rằng phải
tìm cách ra mặt trận.

Chúng tôi xâm nhập tuyến đầu. Tìm cách có được mấy khẩu tiểu liên, học
cách bắn chúng. Có mấy khẩu pháo 45mm triển khai gần chúng tôi, điều
khiển bởi những tay lính cựu. Đó là những người thực sự có kinh nghiệm.
Nhưng nhân viên mật vụ ở đấy làm việc cũng thật cừ. Họ nhận ra ngay
chúng tôi là người lạ:

"Các anh là ai? Từ đâu tới?" Chúng tôi kể cho họ nghe tất cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.