phản với màu tuyết trắng. Tất nhiên, đấy chính là cái mốc đặt sẵn làm điểm
chuẩn ngắm bắn.
Trong khi đó, ông sĩ quan chỉ huy vẫn đang lên lớp, tay khoa trong không
khí: “Phải bố trí đại bác ở vị trí này để tăng rộng góc xạ kích, còn bộ binh
thì phải tiến quân dọc theo đáy khe núi.” – và nói thêm mấy câu gì đó
tương tự. Đầu óc tôi quýnh cả lên: “Tại sao bọn Phần Lan không nổ súng
ngay? Chúng có trông rõ chúng ta không?” Hai người trong bọn tôi, phấn
khởi vì sự im lặng từ phía cái lô cốt, bắt đầu tụt xuống và ném vài hòn đá
về phía cây cầu. Viên sĩ quan chỉ huy đang tiếp tục bài hướng dẫn của
mình, nhưng phía địch vẫn im lặng, tại sao vậy?
Và rồi, thình lình mấy phát súng vang lên sau lưng chúng tôi, phá vỡ sự yên
tĩnh. Tôi quay lại: mấy cậu lính thông tin, đứng trên con đường mòn cách
chỗ chúng tôi một quãng xa, đang nã súng về phía tay trái, vào cái khe núi.
Tại đấy, giữa đám rừng, xuất hiện mấy bóng người trượt tuyết mặc đồ trắng
đang phóng ra sau chúng tôi, cố gắng cắt đứt đường rút lui. “Bọn Phần
Lan” – tôi hét lớn, và toàn nhóm chúng tôi hốt hoảng thối lui, chân lún
trong lớp tuyết dày. Thế là đã rõ lý do tại sao chúng tôi không ăn đạn từ
phía lô cốt: chúng muốn bắt sống chúng tôi bằng cách chặn đường rút lui.
Làm thế nào mà chúng tôi có thể xoay sở được với mấy khẩu súng ngắn,
chân thì lún sâu trong tuyết, trong khi có cả một toán Phần Lan trang bị đầy
đủ súng máy bao vây xung quanh? Một nửa bọn tôi sẽ bị giết, nửa còn lại
sẽ bị bắt làm tù binh. Quân địch cần biết thông tin về lực lượng đối phương,
và chúng sẵn sàng tra tấn những người còn sống để moi lấy nó. Thật may
mắn là bọn lính trượt tuyết Phần Lan lại tiến thẳng tới chỗ mấy người lính
thông tin, và họ đã nổ súng vào chúng. Tất nhiên phía Phần Lan không thể
ngờ rằng chỉ có mỗi hai người đi đằng sau nhóm chúng tôi (mà ngay điều
đó cũng chỉ do tình cờ), chứ không phải cả một trung đội cảnh vệ. Đấy là lý
do tại sao chúng không dám khép kín vòng vây.