KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 313

"Valodia, anh phải đem củi tới chỗ cửa hàng trưởng cửa hàng sách tại
Hot'kovo (cách Matskva 50 kilômét). Ông ấy đang bị rét cóng.”

"Tôi không thể đi được. Hôm nay tôi đã đi hai chuyến rồi. Tôi mệt lắm,
không làm được đâu.”

"Người ta đang đổ máu mình ngoài mặt trận, trong khi anh lại ngồi nhà!
“Mệt lắm”! Người ta đang hy sinh, còn anh lại than mệt!” – tay quản lý nổi
nóng.

Hắn ta gọi cha tôi lên. Tôi nói:

"Cha ơi, con không thể lái tới đó.”

"Con thấy đấy – trời thì lạnh. Ông ta có thể chết cóng mất. Hãy mang củi
tới, cha xin con đấy,” ông nói.

Thế là tôi lái tới đấy. Chở theo củi đốt. Và khi tôi quay về, một chiếc xe
điện đánh một vòng cua ở gần ga đường sắt Riga, trong khi đang tắt đèn để
ngụy trang chống không kích, và tôi đâm vào hông nó. Chiếc xe của tôi bật
nẩy lên, tôi choáng váng vọt ra ngoài. Nắm lấy cái tay quay, nó bị kẹt vào
chỗ nào đó – nhưng mọi thứ đã bị vỡ nát, bộ tản nhiệt chảy nước. Tôi bắt
đầu sửa nó. Một tay công an tóm lấy cổ tôi: “Anh đang làm gì vậy? Chiếc
xe của anh vỡ tan rồi!” Tôi bắt đầu tỉnh lại. “Hãy đi gọi tới một chiếc xe tải
kéo.” Tôi đi và gọi điện thoại, rồi bảo họ rằng tôi đang ở ga đường sắt
Savelovskiy. Kể lẫn lộn tất cả ... (Hai nhà ga này thật ra khá gần nhau -
Artem Drabkin) Và rồi tôi ngồi đó – chờ một, hai rồi ba tiếng đồng hồ. Trời
rất lạnh. Chiếc xe kéo không tới. Tôi chặn một chiếc xe chạy ngang: "Hãy
nghe này, anh có thể đưa tôi tới Quảng trường Arbat được không?” “Đó
chính là nơi tôi đang đi tới.” Tôi về tới nhà. Cha tôi đang lo lắng – con trai
ông đã mất tích. Rồi tôi nhớ ra là mình đã chỉ sai địa điểm cho phòng trực.
Tôi gọi lại cho họ – chịu nghe họ chửi rủa tục tằn. Tôi thức dậy vào buổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.