KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 319

vì 'Adolfovich' – thì là 'Anufrievich'. (Tôi cần phải nói là cái họ theo cha
này của tôi đã gây nên khá nhiều rắc rối và trò gọi giật "Ê! Hitler! Lại đây!"
đã thành cái lệ trong đám bạn của tôi.) Với những giấy tờ như thế tay trung
sĩ đã gửi tôi tới Phương diện quân Ukraina số 1.

Và tôi có mặt trong một tiểu đoàn xe tải độc lập lãnh nhiệm vụ chuyên chở
tù binh chiến tranh, đặt dưới quyền điều hành của NKVD (tiền thân của
KGB – LTD). Chỉ huy đơn vị chúng tôi trước đây là một người Côdắk miền
Terek. Anh ta chẳng thèm quan tâm chút nào tới mấy chiếc xe tải. Anh ta
muốn có một con chiến mã, một cái vengerka và một thanh gươm. Lúc này
chúng tôi đã cách Krakow khoảng một trăm kilômét.

Lúc này, mỗi khi đi tới chỗ tập trung tù binh, tôi phải chạy ngang qua một
trạm thú y. Có lần tôi bắt chuyện được với các bác sĩ ở đây. Họ nói:

"Đi săn ở đây thật tuyệt, nhưng chúng tôi chẳng có gì để bắn cả! Giá chúng
tôi có đạn và một khẩu súng có kính ngắm. Cậu có thể kiếm ra chúng
không?”

"Không thành vấn đề, nhưng tôi cần một con ngựa tốt.”

"Thỏa thuận nhé: nếu cậu đem cho chúng tớ một khẩu súng, chúng tớ sẽ
kiếm ngựa cho cậu.”

Có một trạm sửa chữa pháo binh dã chiến gần chỗ đơn vị chúng tôi, ở đó
sửa chữa mọi thứ vũ khí từ đại bác cho tới súng lục. Tôi đi tới đó. Tay lính
gác hét:

"Halt! Ai đó?”

"Này các cậu, có chuyện gì vậy?! Tôi mang tiểu liên tới cho các cậu sửa
đây,” tôi đáp.

"Thế giấy tờ đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.