KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 323

"Cậu có điên không!? Cậu lấy những thứ này ở đâu?! Ăn cắp hả!?”

"Tại sao lại ăn cắp – kiếm được chứ! Chúng tôi đi chặt củi.”

Thế rồi tôi tới chỗ bệnh viện và đem về một con ngựa và một thanh gươm.
Làm thêm cho anh ta cái vengerka, một cái mũ lông papakha. Tiểu đoàn
trưởng tiểu đoàn xe tải leo lên lưng con chiến mã của mình, trang phục tề
chỉnh và cưỡi nó chạy quanh: “Các cậu đã sẵn sàng chưa? Sẵn sàng chưa?
Mau tiến lên bắt lấy tù binh!”

Tôi đã kể về chuyện này chưa, khi tôi đã biến việc đi chặt gỗ trở thành
thường xuyên, mỗi lần tôi tới một trại tù binh là bọn Đức lại gọi tôi
"Kamerad! Kamerad!”. Lính gác liên tục hỏi tôi: “Tại sao bọn Đức kia lại
chào đón cậu? Có chuyện gì vậy?! Cậu có họ hàng gì với chúng không?”
Tôi trả lời: “Vâng, chỉ vì tớ có đem cho chúng chút vodka và thuốc lá thôi.”
Thế đấy. Nhưng đối với chuyện đi săn của tôi thì thật là thất bại. Tôi bắn
vào lũ thỏ và hươu nhưng lúc nào cũng về tay không. Có lần tôi đuổi theo
một con thỏ với một khẩu PPSh. Đuổi miệt mài cho tới khi tôi bắn hết cả
băng đạn, vậy mà chẳng trúng nó được phát nào.

Một lần tôi phải đi chở tù binh, đám Ba Lan chỉ tôi đi thẳng vào một con
đường bị gài mìn. Một kỹ sư công binh chạy tới xe tôi, tay khua chiếc máy
dò mìn của mình, miệng chửi thề tục tĩu. Tôi dừng lại:

"Anh đang đi đâu vậy! Ở kia có cái biển chỉ rõ con đường này đã bị gài mìn
mà!”

"Làm gì có cái biển như thế.”

"Quay lại mà xem."

Tôi đang dừng ở một bên đường, còn người kỹ sư công binh đang ở sau cái
rãnh cạnh đường. Tôi quay xe sang bên phải một chút và đụng phải một
quả mìn. Một tiếng nổ lớn. Người kỹ sư không còn lại gì, còn tất cả chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.