KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 324

tôi đều bị sức ép. Chúng tôi hãy còn may là chiếc xe đang chạy chậm và
quả mìn nổ ngay dưới máy xe. Tôi bị trúng mảnh khắp người – một vào
cánh tay và một vào bụng. Tôi lấy tất cả chúng ra bằng một cái vặn vít.
Người ta đưa chúng tôi về đơn vị và ở đó họ băng lại tất cả. Do đó tôi
không phải tới bệnh viện. Bụng thì lành lại, nhưng cánh tay thì sưng lên và
đỏ tấy. Tôi được chở tới bệnh viện và ở lại đấy một tuần. Do tôi phục vụ
trong lực lượng NKVD, người ta không đưa tôi vào một trung đoàn dự bị
sau khi ra viện như những người khác mà cho tôi tờ giấy, trên chỉ có con số
của bệnh viện và của đơn vị, rồi để tôi đi. Những tờ giấy ấy, dù không có
dấu, cho phép tôi đi khắp đất nước, và tôi quyết định đi tới Maskva.

Những phi công thường xuyên tới bệnh viện và chở những người bị thương
về tuyến sau. Tôi nói: "Này các bạn, tôi có thể đi cùng tới Kiev được
không? Các cậu có thể chở tôi được không?” Được thôi. Họ nhét tôi vào
một cái thùng đan, được gắn vào cánh của chiếc U-2. Khóa chặt lại, chở tôi
tới Kiev và thả tôi đi. Tôi đi ra khu chợ, mua một miếng sắt và cái kìm rồi
làm ra một cái chìa để mở khóa toa xe lửa. Tôi tới nhà ga nhưng không thể
chui vào trong toa tàu, bởi vì những người coi tàu khóa cửa toa không chỉ
bằng chìa khóa mà còn bằng cả một thanh sắt, thế là tôi đành phải cuốc bộ
một thời gian dài. Tôi tới gặp một kỹ sư và đề nghị cho tôi đi nhờ. Anh ta
nói: “Xúc than đi.” Không hề gì. Anh ta đưa tôi tới một nhà ga nơi có xe
lửa đi Maskva. Tôi chui được vào một toa như thế, bò vào dưới giường
ngủ. Và đi tới "Maskva-2". Tôi không được để cho lính gác trông thấy bởi
họ có thể đóng dấu vào giấy tờ của mình, trong khi tôi phải có được những
giấy tờ hợp pháp tại Matskva. Tôi nhảy ra khỏi đoàn tàu đang chạy, lột ngôi
sao và cái dây da đeo vai, cố gắng làm cho mình trông thật giống thường
dân. Thật là ngốc! Thật ngốc đau ngốc đớn! Bởi vì tôi vẫn còn mặc cái áo
khoác quân đội! Tôi lọt vào một chuyến xe điện và đi tới Quảng trường
Arbat. Từ đó tôi trườn dọc theo những bức tường để về nhà. Cha tôi trông
thấy tôi:

"Mày ở đâu ra vậy, đồ chó?!” Tôi kể cho ông mọi chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.