KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 430

những gì ông nói chỉ là chúng ta phải giữ vững và sống sót qua cuộc phong
tỏa và vượt qua chiến tranh.

Trước Cách mạng, khu nhà tôi ở tại số 160 phố Kênh Griboyedova từng
thuộc về Nhà thờ Pokrovskaya. Chúng tôi sống chung với nhiều loại người
khác nhau, từ những người đáng kính thuộc tầng lớp trên thời trước Cách
mạng – những người này sống trong những căn hộ độc lập, cho tới những
người lao động phổ thông sống với nhau trong những căn hộ chung. Chúng
tôi sống yên bình và quan hệ tốt với tất cả hàng xóm; chúng tôi biết rõ từng
người và cố gắng giúp đỡ mọi người, nếu thấy cần thiết. Trong toàn khu
nhà, chỉ có mỗi một người nát rượu - họa sĩ Belkin, nhưng ông ấy khá lặng
lẽ. Những khi không say xỉn, ông làm việc rất mau chóng, vì thế chúng tôi
đều gắng tìm cách mời ông tới sơn vẽ cho căn hộ của mình.

Trước chiến tranh, tại đây có một hầm tránh bom và hơi độc rất chắc chắn
xây trong sân nhà tôi. Nó hoàn toàn biệt lập, có hệ thống thông hơi, lọc hóa
học và gắn cửa sắt rất vững chắc. Khi chiến tranh nổ ra, tất cả những ai
chưa ra mặt trận đều được phát mặt nạ phòng độc, được yêu cầu phải che
cửa sổ của mình bằng chăn và dán những băng giấy báo chéo lên đó.
Những khi có không kích, chúng tôi thay phiên nhau đứng gác ở cửa hầm
và trên mái nhà. Bọn Đức ném rất nhiều ống bom cháy xuống thành phố.
Nam giới tham gia những đơn vị dân vệ của thành phố (MPVO), rất nhiều
trong số đó hãy còn ở tuổi thiếu nhi hay thiếu niên, chịu trách nhiệm dùng
những chiếc kìm đặc biệt gắp ống bom cháy ném vào một thùng đầy cát,
hoặc đơn giản là ném chúng từ trên mái nhà xuống dưới phố.

Nhưng con người có thể thích nghi với mọi thứ - thậm chí cả những cuộc
không kích và pháo kích diễn ra hàng ngày. Cư dân những khu nhà rốt cuộc
ngại phải đi xuống hầm trú ẩn mỗi khi có tiếng còi báo động. Trong những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.