KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 436

Một cuộc đời mới đang chờ chúng tôi ở bên kia Hồ Ladoga. Xe leo lên một
con dốc nhỏ và dừng lại, tới đây chúng tôi gặp lại mặt đất cứng. Gần đấy là
cái lán gỗ nhỏ không một ánh đèn. Chúng tôi có thể ngửi thấy mùi vị dễ
chịu của một căn bếp. “Xuống xe!” Lệnh ban ra và chúng tôi nhảy xuống
xe, tê tới tận xương vì lạnh. Chúng tôi duỗi chân cẳng và cẩn thận bước tới
điểm tập hợp. Tuy nhiên, không phải ai cũng tới được Vùng Đất hứa: một
học sinh, không thể chịu được cái lạnh và đói của chuyến đi xuyên qua mặt
băng, đã chết trước khi tới được bờ. Anh ta mở đầu cho danh sách dài dằng
dặc những học sinh Spets chết trong cuộc sơ tán.

Cái dãy nhà tối sẫm kia hóa ra là một căng tin có phòng chờ, bên trong rất
ấm áp. Chúng tôi cảm nhận được thức ăn nóng sẽ đốt tan cái lạnh trong cơ
thể cóng buốt của chúng tôi, cung cấp năng lượng cho cơ bắp và khiến
chúng tôi vui lên.

Chỉ huy chúng tôi nhận các phiếu thực phẩm cho căngtin, nhưng rất nhiều
học sinh cố gắng kiếm thêm một phiếu bằng bất cứ cách nào. Điều đó dẫn
họ tới cái chết, bởi kẻ thù chính của chúng tôi lúc này là thức ăn quá béo và
ăn quá nhiều. Những dạ dày kiệt quệ không thể tiêu hóa lượng thức ăn
nhiều như vậy: người ta bắt đầu ỉa chảy ra máu, dẫn tới nhiều cái chết tiếp
theo trên đường sơ tán.

Một đoàn tàu hàng đang chờ chúng tôi. Chúng tôi đi trên toa chở gia súc có
gắn những dãy giường tầng xiêu vẹo, hai bên có cửa trượt. Một lò sưởi sắt
đặt giữa toa tàu. Chúng tôi thuộc Trung đội 1 của Pháo đội 1, bao gồm
những thiếu niên mười sáu tới mười bảy tuổi, là lứa lớn nhất của Trường
Chuyên môn Pháo binh và dĩ nhiên ít được quan tâm hơn Pháo đội 2 và 3,
những cậu trẻ tuổi hơn. “Lên tàu!” Mệnh lệnh ban ra và bánh tàu bắt đầu
loảng xoảng trên đường ray.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.