KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 449

Món quà kỷ niệm

Chúng tôi đi nhanh nhưng cẩn trọng, qua những hố lớn và tảng đá trên
đường. Tuy nhiên, tôi thấy đau nhói ở chân trái trong từng cử động khẽ
khàng nhất. Chúng tôi tới tiểu đoàn quân y cùng đêm hôm đó. Người ta
tiêm vắc xin ngừa uốn ván, đặt chúng tôi lên giường rơm và chuẩn bị cho
phẫu thuật.

Phòng phẫu thuật là một lều vải bạt lớn, chiếu sáng mồn một bằng đèn khí
đá. Nhiều chiếc bàn trong lều có thương binh nằm trên, y tá lăng xăng xung
quanh. Họ cởi quần áo tôi, cắt toang cái quần và đặt tôi nằm sấp mặt lên
chiếc bàn phẫu thuật lạnh lẽo. Gần tôi, trên một chiếc bàn giống thế là một
người bị thương. Không chỗ nào trên người anh ấy mà không bị trúng
mảnh đạn: anh trông như một khối thịt khổng lồ đẫm máu. Người ấy nằm
lặng im, không một tiếng động, có lẽ đã bất tỉnh. Tại sao anh ấy bị trúng
nhiều mảnh đạn vào lưng đến vậy? Các bác sĩ đã lấy chúng ra và đang
chuẩn bị băng bó cho anh.

Các y tá chuẩn bị cuộc giải phẫu cho tôi tán chuyện về ca mổ của mình:
“Sao anh ấy có thể không ngủ suốt ba ngày ba đêm mà vẫn làm phẫu thuật
được nhỉ? Anh ấy sắp gục mất rồi!” Lúc này tin ấy không làm tôi vui chút
nào! Nhưng tôi không làm được gì khác ngoài việc nằm chờ bác sĩ giải
phẫu cắt thịt mình và lấy cái mảnh đạn khốn khiếp ấy khỏi chân trái. Người
ta tiêm cho tôi nhiều mũi thuốc tê: tôi không thể đếm là bao nhiêu bởi chỉ
cảm thấy đau ở hai mũi đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.