KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 452

nói ồn ào và tiếng trao đổi sôi nổi trong trại. Người ta đang xếp ai đó nằm
gần tôi và những bệnh nhân xung quanh xôn xao cả lên: “tay trung úy thật
tốt phúc, được nằm bên cạnh một cô gái trẻ xinh đẹp!” Sau vài cố gắng, tôi
tìm cách xoay người và cảm thấy có gì đó cứng cứng gần mình: đó là một
nữ trung úy quân y, toàn thân bọc đầy thạch cao. Chỉ còn mỗi khuôn mặt là
nhìn thấy được. Cô gái đang hôn mê, nhưng khuôn mặt cô nhăn nhó liên
tục vì đau. Cô là ai, điều gì xảy ra với cô - tôi không bao giờ biết được bởi
sáng hôm sau tôi lại bị đưa lên một xe tải và chở tới nhà ga. Người ta
chuyển chúng tôi lên tàu – một đoàn tàu chở khách đúng nghĩa với giường
nằm và mọi tiện nghi – và tôi lại lăn ra ngủ (cần nói thêm là tôi luôn ngủ
say khoảng ba ngày mỗi lần bị thương, bởi tôi không bao giờ được ngủ đầy
đủ khi chiến đấu và hành quân).

Tôi bị đánh thức bởi những tiếng nổ như sấm: máy bay Đức đang ném bom
nhà ga. Qua cửa sổ tôi trông thấy nhiều lửa và khói. Đoàn tàu của tôi đang
dừng giữa một nhà ga lớn. Cách chúng tôi vài tuyến đường ray là một đoàn
tàu quân y chứa đầy người bị thương đang bốc cháy. Các cứu thương đang
kéo những người bị thương ra khỏi đoàn tàu cháy và xếp họ trên sân ga kề
đấy (một cảnh tương tự đã được một họa sĩ sau chiến tranh vẽ lại – một bức
tranh rất thật, đang trưng bày tại Bảo tàng Đoàn quân y ở Leningrad).

Đoàn tàu của tôi chuyển bánh. Y tá và cứu thương chạy xung quanh, chuẩn
bị sơ tán chúng tôi. Người ta cho hay rằng chúng tôi sẽ được di chuyển đến
một bệnh viện cố định thực sự. Đoàn tàu dừng lại nhiều phút sau đó và
người ta chuyển chúng tôi lên xe cứu thương. Chúng tôi được chở xuyên
qua thành phố Kursk.

Cuối cùng, chúng tôi được đưa vào một bệnh viện trực thuộc Phương diện
quân. Trước chiến tranh, tòa nhà này hẳn là một bệnh viện bình thường của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.