KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 456

dù vậy tôi vẫn có thể nhìn thấy làng quê, những cánh rừng, cánh đồng và
thậm chí từng người và gia súc đi trên đồng.

Đó là lần đầu tiên đi máy bay nên mọi thứ thật mới lạ và khác thường đối
với tôi. Động cơ kêu lách cách ngay sát tai tôi như tiếng máy kéo trên cánh
đồng, thật khó mà quen được với nó. Máy bay liên tục thay đổi độ cao, đôi
lúc ngóc lên và đôi lúc nhào xuống một rãnh không khí, làm tim tôi như
nhảy bật khỏi cổ. Viên đại úy ngồi phía trước biến sắc xanh nhợt: có lẽ anh
ta sắp nôn tới nơi. Tôi cũng chẳng khá gì hơn.

Khoảng một tiếng sau, máy bay hạ độ cao và nhẹ nhàng đáp xuống một
cánh đồng lớn, ở giữa có một vườn táo. Các phi công mở cabin cho chúng
tôi và biến đi đâu đó. Chúng tôi thở hít cảnh sắc của những lùm táo, tận
hưởng cái yên lặng đột ngột. Các phi công mau chóng quay lại, vác theo
những bao táo lớn sau lưng. Họ đút mấy cái bao vào sau máy bay, dưới
chân anh chàng bị thương nằm dưới thân. Đám nông trang viên của cái
sovkhoz

8

trồng táo cũng tới và tặng quà chúng tôi – một túi chứa đầy những

quả táo to mọng! Họ nhét chúng vào cabin ngay dưới chân chúng tôi.

Tôi nhận thấy tất cả các phi công đều đeo huân chương. Trong những ngày
ấy, thời năm 1943, hiếm khi ta gặp được một sĩ quan có đeo nhiều huân
chương. Tôi hỏi họ: “Làm sao các anh có được những huân chương đó?”
“Tất nhiên là do thực hiện các phi vụ chiến đấu!” “Các anh có bay ném
bom Berlin hay chỗ nào tương tự thế không?!” “À, chúng tớ có được những
huân chương này vì đã thực hiện một số lượng nhất định những chuyến bay
trinh sát. Đó cũng là nhiệm vụ chiến đấu.” “Như thế nào?” “Chúng tớ bay
dọc chiến tuyến: đám tiêm kích Đức Messerschmitt có thể tấn công chúng
tớ bất cứ lúc nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.