KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 458

Lính tiền tuyến (Frontovik)

Vết thương của tôi cuối cùng lành hẳn ngày 21 tháng Mười Một. Tôi nhận
lệnh chuyển tới một trung đoàn pháo binh ở Narofominsk làm sĩ quan dự
bị. Do phải có mặt tại trung đoàn trong vòng năm ngày, tôi được năm ngày
phép kèm theo lương khô. Leningrad vẫn bị phong tỏa. Chẳng biết đi đâu,
vì thế tôi tới thẳng chỗ trung đoàn đóng quân ở Narofominsk. Tôi báo cáo
trung đoàn cùng ngày hôm đó và nộp toàn bộ giấy tờ của mình. Tôi được
chuyển tới một tiểu đoàn pháo binh đóng ở một lán trại lớn có sức chứa 100
người. Không một giường nào còn trống! Tóm lại, cứ hai sĩ quan ngủ
chung một giường, vì thế tôi được mời qua đêm trên một bậu cửa sổ: cũng
khá rộng, nhưng lạnh như băng do trát bằng xi măng và có gió lùa xuyên
qua khe cửa.

Các sĩ quan trong tiểu đoàn phải thay phiên nhau trực gác và lau chùi sàn
nhà: tóm lại, họ phải làm mọi công việc của lính lác. Họ lập tức bắt tôi lau
sàn, nhưng tôi chìa ra giấy tờ chứng nhận mình vẫn còn nghỉ phép, nên họ
để tôi yên. Hôm đó tôi chẳng có bữa sáng và cũng đến quá trễ để ăn bữa
trưa. Có lẽ tôi sẽ không được cấp phát thức ăn, do giấy tờ của tôi vẫn chưa
được thông qua. Vì thế tôi xách lấy mớ lương khô và đi vào thành phố, hy
vọng tìm được chỗ nào đó thích hợp để ăn.

Tôi tới căn nhà gần nhất trong làng – thật ra là một phần của thị trấn nhỏ
Narofominsk – và gõ cửa. Một phụ nữ mặc quân phục đeo hàm trung sĩ mở
cửa ra và hỏi xem tôi cần gì. Tôi nói mình muốn gặp bà chủ nhà. Cô ta cười
và lui vào nhà. Một phụ nữ khác xuất hiện, lần này là một thượng úy, và
giới thiệu cô ta là chủ nhà. Tôi xin lỗi và chuẩn bị rút lui, nhưng cô hỏi tôi
cần gặp cô vì chuyện gì. Khi nhận ra tôi chỉ muốn có chỗ để ăn lương khô,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.