KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 468

Không có khe rãnh hay đồi đụn nào dọc hai bên đường. Có lẽ sẽ thật ngu
ngốc nếu cứ dắt con ngựa đi thế này, do đó tôi cố gắng leo lên bằng cách
đút ủng mình vào bàn đạp. Tôi nhận ra rằng nếu lên ngựa từ bên phải tôi sẽ
quay mặt về phía đuôi chứ không phải đầu ngựa: vì thế tôi đặt ủng trái vào
bàn đạp bên trái và sau vài khó khăn, rốt cuộc đã thành công trong việc
ngồi lên mình ngựa. Đó là chiến thắng đầu tay của tôi trong việc tập cưỡi
ngựa. Trên đường tới sở chỉ huy tôi leo xuống leo lên ngựa nhiều lần nhằm
mục đích tập luyện.

Sau chuyến cùng tắm bùn, con ngựa trở nên khá nghe lời và nghe lệnh tôi
mà chẳng cần đến roi. Tôi không còn nhiều thời gian nên phóng nước kiệu
tới ngôi làng, đôi lúc chuyển sang phi nước đại. Phi nước đại đối với tôi dễ
hơn, nhưng không dễ với chú nghẽo, bởi nó rất mau mệt. Tuy nhiên, tôi vẫn
đến được làng lúc rạng đông. Dừng lại trước ngôi nhà đầu tiên, tôi bắt tay
vào sửa soạn cho bản thân và chú ngựa. Bùn bẩn đã đông cứng nên cũng dễ
để phủi ra khỏi áo quân phục. Tôi chải lông con ngựa bằng một chiếc chổi
rơm tự chế rồi đi tìm sở chỉ huy.

Tôi báo cáo với phó tham mưu trưởng sư đoàn và nhận lệnh chỉ huy hai
mươi kỵ sĩ của kỵ đội trinh sát nhằm tổ chức tuần tra và phòng thủ đoạn
đường dài 30 km từ sở chỉ huy tới chiến tuyến. Phó tham mưu trưởng cảnh
báo tôi rằng, có các đơn vị cơ động Đức đang thâm nhập chiến tuyến quân
ta, phục kích và tiêu diệt các đoàn vận tải.

Các kỵ sĩ của kỵ đội trinh sát trông bảnh bao và tốt mã. Ngựa của họ cũng
giống vậy: no đủ, khỏe mạnh và đẹp dáng – những con ngựa cưỡi thực thụ.
Chú ngựa còm của tôi chẳng thể sánh bằng với chúng. Trong nhóm tôi có
hai trung sĩ và chúng tôi bàn với nhau xem cách nào tốt nhất để bố trí tuyến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.