KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 472

cọt kẹt dưới chân, tạo ra một thứ giai điệu lạ lùng khi kết hợp với tiếng lách
cách của bánh xe ngựa.

Hầu hết chiến sĩ của tôi đã vứt bỏ mặt nạ phòng độc và túi đựng mặt nạ
ngay những giờ đầu tiên của chặng đường ra mặt trận. Tôi có chút lo lắng –
không phải do tôi sợ quân Đức sử dụng hơi độc – nhưng tôi phải trả giá cho
những mặt nạ bị mất mỗi khi có kiểm tra! Các sĩ quan đồng ngũ khuyên tôi:
‘Ngay khi chúng ta bước vào chiến đấu, hãy ghi nhận càng nhiều càng tốt
là “bị đạn địch phá hủy”’. Và tôi làm như thế thật. Ngay sau trận chiến đầu,
tôi viết một báo cáo ghi là chiếc xe chở tất cả mặt nạ phòng độc của chúng
tôi đã hoàn toàn bị phá hủy bởi một quả bom Đức.

Tôi chỉ có khái niệm mơ hồ về những gì sẽ xảy ra sắp tới, và chút kiến thức
đáng ngờ về vai trò chiến thuật của kỵ binh –chưa kể tới đến vai trò của các
khẩu pháo chống tăng của tôi trong trận chiến. Tôi chỉ biết một điều: phải
phóng cùng tốc độ với các kiếm đội, hỗ trợ họ bằng hỏa lực của mình, và
đánh trả các cuộc tấn công của xe tăng địch nếu chúng xuất hiện. Nhưng tôi
không muốn nghĩ về các trận đánh vào lúc này, hiện tôi cảm thấy ổn thỏa
và thoải mái. Thật dễ chịu khi hít thở không khí trong lành, không có khói
hay mùi của các vụ nổ.

Trung đoàn hành quân trong yên lặng hoàn toàn, tôi sát vai cùng trung đội
như một thành viên thực thụ của Quân đoàn Kỵ binh Cận vệ vinh quang.
Mất trọn một đêm để hành quân tới mặt trận. Sau năm hay sáu giờ hành
quân, chúng tôi trông thấy ánh lửa nơi chân trời, in trên nền trời đen thẫm
mùa đông: lửa từ những ngôi làng bị bọn Đức đốt. Chúng tôi cũng trông
thấy những chớp sáng ngắn của pháo sáng khi chúng được bắn lên trời, và
vệt đạn bắn từ những khẩu súng máy. Có thể nghe thấy tiếng pháo nổ từ xa:
mặt trận đã gần kề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.