KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 480

bộ binh, bị giết trong những trận đánh ở Mãn Châu, đang đi qua cổng thiên
đàng với đầy đủ súng pháo. Bà già cố gắng len qua hàng người, nhưng
Thánh Paul, người có nhiệm vụ gác cổng, hét lớn: “Ngươi đi đâu vậy, mụ
già kia, ngươi không thấy cả trung đoàn đang đi hả? Họ xứng đáng vào
trước, vì đã hy sinh trên chiến trường.” Bà già đứng trước cổng và bật
khóc. Một xe kéo pháo đi ngang và người đánh xe vui vẻ hỏi bà: “Tại sao
bà khóc, hở bà già?” “Làm sao tôi không khóc được chứ? Tôi đã giữ gìn
trinh tiết suốt đời, không ngủ với một ai, thậm chí có cả giấy chứng nhận,
vậy mà tôi không thể vào được thiên đàng!” “Đừng lo bà già ơi, tôi giúp bà
được mà. Trèo lên xe kéo pháo của tôi, bà sẽ được đi qua trong vai con
điếm của trung đoàn ta...”

Bị kẻ thù bao vây

Nhiệm vụ của chúng tôi giờ đây không phải là phòng ngự, mà là tiến vào lỗ
hổng trên tuyến phòng thủ của kẻ địch và xông thẳng lên, khai thác thành
quả của cuộc tấn công. Đó chính là những gì chúng tôi đã làm trong cuộc
tấn công Nevel. Vòng ngang Hồ Ezerische, chúng tôi lọt qua khe hở trong
chiến tuyến quân Đức, tìm lối đi qua đám bùn lầy kinh khủng. Hành lang
này nằm dưới tầm hỏa lực của pháo binh, súng cối và thậm chí đại liên Đức
bắn từ cả hai bên sườn. Chúng tôi đi xuyên những vị trí nguy hiểm đó vào
ban đêm, trong im lặng tuyệt đối. Nói chuyện và hút thuốc bị nghiêm cấm.
Đạn pháo và đạn bộ binh Đức bay qua mà không làm hại chúng tôi, bởi
chúng không phát hiện ra chúng tôi. Nếu không có đám bùn đáng nguyền
rủa thì việc tiến qua khe hổng có lẽ khá dễ thở. Chúng tôi thiếu ngựa do bị
thiệt hại trong những trận đánh trước: khẩu pháo số 3 được kéo chỉ bằng ba
ngựa, thay vì bốn con; và một số tổ viên phải đi bộ, do cũng bị mất ngựa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.