KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 488

việc chúng tôi rút lui, nếu không chúng đã tấn công và bắt chúng tôi phải
giao chiến – điều mà chúng tôi không cần vào lúc này.

Như thường lệ, bọn Đức bắn pháo sáng và quấy rối bằng súng máy và pháo
binh. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể dễ dàng đâm đầu vào một toán tuần tiễu
Đức và tất nhiên, sẽ không thể chống trả lâu la gì với khẩu carbine bé tí xíu.
Vì thế tôi đeo súng ra sau lưng và chạy đi tìm trung đoàn. Đột nhiên, mọi
thứ đều im lặng và tôi nhận ra rằng trời bắt đầu có tuyết, con đường sẽ mau
chóng biến mất và tôi sẽ không tìm thấy đường về trong bóng tối. Tim tôi
đập như điên, máu như dồn lên đỉnh đầu. Để lấy lại nhịp thở, tôi bắt đầu đi
bộ - trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến chuyện mình có thể bị bỏ lại phía sau.
Suy nghĩ ấy cứ bám theo tôi cho tới khi tôi chúi đầu chạy và – thật nhẹ
nhõm – tôi đâm đầu vào đám hậu quân của trung đoàn. Cứ như thể chạm
được chiếc cổng nhà thân yêu vậy.

Sau khi suy nghĩ một lát, tôi quyết định không báo cáo về những nguyên
nhân khiến mình phải quay lại tìm khẩu pháo. Tôi sợ bị cấp trên khiển
trách. Nhưng báo cáo của tôi về tình hình trung đội được trả lại hơi trễ một
chút. May thay, sự vắng mặt của tôi không hề được nhắc đến trong đó.

Anh đánh xe Vedernikov

Khi rút khỏi vòng vây, chúng tôi tiếp tục chậm chạp hành quân về khu vực
tập kết. Thậm chí trước khi tới được đấy, giữa một chặng nghỉ chân, đám
quân y đã dựng lên một nhà tắm dã chiến và tiến hành sát trùng-tẩy rửa. Từ
đâu và bằng cách nào đám quân y dựng được mọi thứ như vậy chỉ trong vài
giờ giữa nơi đồng trống – vẫn còn là một bí mật của Hồng quân thời kỳ sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.