KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 492

Bà chủ nhà chào và cho hay rằng chúng tôi có thể nghỉ lại trong nhà bà để
sưởi ấm. Không cần khách sáo, bà bảo tôi có thể ngủ trên giường với các
con bà, trong khi các chiến sĩ còn lại tự xoay sở. Tôi không chờ phải mời
đến lần thứ hai, lập tức nằm xuống chiếc giường cạnh mấy đứa trẻ đang
ngủ chen chúc lên nhau. Chỉ trong chốc lát, chính tôi cũng chìm vào giấc
ngủ.

Tôi bị Vedernikov đánh thức dậy, anh mời tôi dùng bữa. Có một nồi thịt
hầm khoai tây và tỏi bốc hơi thơm phức nằm trên bàn. Vedernikov mời mọi
người trong nhà cùng ăn. Quá nhiều người trong phòng tới mức chen kín cả
cái bàn rộng. Tôi mau chóng rửa tay rồi ngồi xuống bàn.

Vedernikov là người chủ lễ trên bàn tiệc. Anh ta chia cho mỗi người một
miếng thịt hầm. Khoai tây hầm đựng trong hai cái nồi to đặt ở hai đầu bàn
và mọi người có thể lấy bao nhiêu tuỳ thích. Đám trẻ con đặc biệt vui thích
– chúng nhỏm dậy ngay khi ngửi thấy mùi thịt. Chúng nhảy xuống giường,
chòng chiếc áo duy nhất lên người và ngồi lên đùi mẹ chúng. “Cậu ta kiếm
ra số thịt này ở chỗ quái nào thế?” Tôi trầm ngâm tự hỏi. Câu hỏi ấy được
lặp lại lớn tiếng bởi một phụ nữ trẻ mà Vedernikov vừa mời vào cùng ăn.
Không cần nghĩ ngợi, Vedernikov trả lời rằng cô ta không phải lo vì binh
lính chúng tôi được cấp đầy đủ lương thực và luôn sẵn sàng chia sẻ với
những người thiếu thốn. Một phụ nữ khác nghi ngờ gì đó và hỏi: “Có phải
thịt ngựa không? Tôi không bao giờ ăn thịt ngựa, tôi nôn ra ngay lập tức
đấy!”

Tuy nhiên, không ai để ý tới những thắc mắc đó: mọi người đều chén chỗ
thịt và không ai nôn ra cả. Trái lại, mọi người ăn rất ngon miệng, nuốt
những miếng lớn kèm với khoai tây và tỏi. Lũ trẻ ăn uống còn hào hứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.