KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 493

hơn cả chúng tôi. Chốc chốc chúng lại rụt rè liếc nhìn chúng tôi bằng cặp
mắt to tròn. Thịt rất mềm và ngọt. Người phụ nữ, hồi nãy đã nghi ngờ là
thịt ngựa, ăn uống đặc biệt ngon miệng.

Trong cuộc trò chuyện trên bàn ăn, chúng tôi mới biết ra rằng ngoài gia
đình chủ nhà, còn có ba gia đình nữa cùng ở trong nhà. Nhà của họ đã bị
phá huỷ, họ chỉ toàn đàn bà và trẻ con. Tất cả đàn ông trong làng đều đã gia
nhập quân đội hoặc ở trong những đơn vị du kích. Họ cũng đưa hết gia súc
đi cùng. Căn nhà còn nguyên vẹn chỉ nhờ điều thần kỳ: thậm chí con chó
cũng còn sống - tiếng sủa của nó đã dẫn chúng tôi tới ngôi nhà trong đêm
tối.

Chỉ sau khi ăn xong bữa tối do Vedernikov nấu, tôi mới hiểu ra anh ta đã
lấy thịt từ đâu. Tôi nhớ lại con ngựa chết trên đường, nhớ Vedernikov đã
nhảy khỏi xe với chiếc rìu trong tay, và mọi thứ trở nên rõ ràng. May thay,
trời đang rét nặng, và thịt ngựa bị đông cứng lại như trong tủ lạnh. Mọi
người đều cám ơn Vedernikov vì bữa ăn tuyệt vời đó, nói rằng họ chưa
từng ăn bữa nào như vậy từ khi chiến tranh nổ ra.

Bên ngoài trời sáng dần, bão tuyết đã hết và chúng tôi phải tiếp tục lên
đường. Chúng tôi cám ơn chủ nhà và để lại cho họ một lon thịt hộp, rồi tiếp
tục đi tìm rơm. Sau khi tìm kiếm khá lâu trên cánh đồng, chúng tôi nhìn
thấy một đụn rơm cũ ở bìa rừng. Chúng tôi chất nó lên mấy chiếc xe và
quay về đơn vị kịp trước khi trời tối. Chỉ huy của chúng tôi, Thượng uý
Cận vệ Agafonov, rất vui và thậm chí không tranh cãi hay phản đối khi
tham mưu trưởng trung đoàn tới và ra lệnh cho anh ta phải chia lại một xe
rơm cho ban chỉ huy trung đoàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.