KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 495

Đó là lúc trung đoàn bắt đầu được nhận bổ sung cả người và ngựa. Những
thanh niên hầu hết đến từ vùng Poltava thuộc Ukraina và Saratov miền
Nam Nga. Lữ đoàn kỵ binh chúng tôi được lệnh tái đóng quân, để những
tân binh có thể học kỹ thuật và quen với cuộc sống dã chiến trên đường
hành quân.

Những con ngựa bổ sung chúng tôi nhận được là quà tặng của Mông Cổ
cho Liên bang Xô viết. Những con này khá nhỏ bé và không thuần lắm.
Chúng không muốn ăn lúa mạch từ túi đeo và từ chối uống nước từ những
chiếc xô vải dầu chúng tôi đeo dưới cổ chúng. Vậy mà đó là công việc chủ
yếu trong huấn luyện kỵ binh: chúng tôi phải cho ngựa ăn theo cách ấy. Bởi
thế, lũ ngựa lùn Mông Cổ bắt đầu ốm và chết. Trung đoàn trưởng chúng
tôi, Trung tá Cận vệ Tkalenko, cho tập hợp tất cả các kỵ đội trưởng lại. Anh
ta muốn làm họ xấu hổ vì đã thiếu quan tâm, và tuyên bố rằng một số
“Mông Cổ” sẽ được phân về cho các pháo đội, để cho các pháo thủ có thể
dạy cánh kỵ binh cách nuôi dạy ngựa thế nào. Sau đó chúng tôi được nhận
khoảng bốn mươi con ngựa Mông Cổ, dành cho cả xe kéo pháo lẫn tổ pháo
thủ. Nhưng không có lính cựu nào muốn nhận một con ngựa Mông Cổ -
điều diệu kỳ của thiên nhiên – và họ đều phân chúng cho đám tân binh. Thế
là bắt đầu cơn ác mộng của chúng tôi: bởi vậy chúng tôi phải huấn luyện
đầy đủ cho đám lính mới, trong khi tới lượt họ lại phải huấn luyện cho lũ
“Mông Cổ”. Sau nhiều khó khăn và một số thiệt hại (khoảng năm hay sáu
con ngựa bị chết) chúng tôi cũng dạy được cho lũ ngựa Mông Cổ ăn lúa
mạch trong túi, uống nước từ xô vải và giữ đội hình. Nhưng tôi phải thực
sự khen ngợi lũ ngựa lùn Mông Cổ: dù quá thấp so với sở thích của đám sĩ
quan kỵ binh đỏm dáng, chúng lại rất dẻo dai khi hành quân và nhanh nhẹn
trong chiến đấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.