KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 54

Ba ngày sau người ta dồn chúng tôi lên một toa chở hàng và đưa

chúng tôi tới một nơi nào đó. Có khoảng 60 tới 80 người chất trên một toa
tàu – không còn chỗ nào mà xoay trở được! Không một ai biết nơi họ sẽ
chở chúng tôi tới. Cuối cùng chúng tôi cũng được ra khỏi tàu. Đã có thể
nghe thấy tiếng nổ và tiếng súng vang lên cách đó khoảng một cây số. Một
người lính bị thương lê tới. Chúng tôi cất tiếng hỏi:

"Bác ơi, ai đang ở kia vậy?”

"À, người ta bảo bọn Đức đã nhảy dù xuống chỗ đấy.”

"Thế chỗ chúng ta ở đây là đâu?”

"Có con sông Plotva ở quanh đây. Cách không xa chỗ này là

Borodino. Còn kia là làng Myshkino."

Tuyệt. Tôi nhớ rồi - Myshkino.

Tới buổi chiều họ tập hợp chúng tôi vào một nhà tắm. Có khoảng 20

người ở trong đó. Một trung sĩ đứng nói: “Các đồng chí, đây, trước mặt ta
là một khẩu đại liên kiểu mới nhất. Nó cần 4 người để điều khiển: một
người mang nòng súng, một người khác mang đôi bánh xe này, hai người
còn lại mang theo đạn. Hiểu chưa? Anh! (chỉ vào tôi), anh sẽ là xạ thủ Số
Một! Hiểu chưa? Đây, vác lấy cái nòng.” Tôi cầm lấy nòng súng. “Còn
anh,” – anh ta nói với một người khác trong trung đội tôi – “anh là xạ thủ
Số Hai.” Và đưa cho anh ta chiếc bánh xe. Anh ta chỉ định hai người nữa để
mang đạn – họ cầm lấy các thùng đạn. “Để bắn các anh cần ấn vào đây, đẩy
tới, kéo ở đây, lắp nó vào, và bắn – hiểu chưa?!” Mọi người đều đồng
thanh: “Hiểu!!” Và không một ai trong chúng tôi hiểu chút gì. Thế là với
lượng kiến thức như thế về súng máy chúng tôi tiến về hướng mặt trận, và
lập tức bước vào chiến đấu. Đấy là lần đầu tiên tôi được nghe tiếng đạn réo.
Tôi không phải là người hèn nhát, trái lại, tôi rất táo bạo liều lĩnh, nhưng
khi đấy tôi đã cảm thấy cái chết – tôi cúi xuống tránh, chân và tay tôi run

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.