KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 608

nhớ lại sự đau đớn đã trải qua và lăn ra bất tỉnh. Khi tỉnh lại, vết thương của
tôi đã được băng, và tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc bàn ướt sũng.

Tới trước trận Kursk chúng tôi có các hướng dẫn viên quân y trong

mỗi khẩu đội. Số lượng họ giảm dần, nhưng chẳng có hướng dẫn viên nào
được gửi tới bổ sung nữa. Cuối cùng, chúng tôi còn lại một hướng dẫn viên
quân y cho mỗi ba khẩu đội. Tôi cũng có một túi sơ cứu cá nhân. Có lần tôi
đã tự băng bó cho một điện đài viên bị thương. Điều đó đã cứu mạng tôi.
Lúc đó là năm 1944. Cuộc tấn công của ta đã được lên kế họach. Bọn phát
xít phát hiện ra vị trí chúng tôi, và chúng tôi phải rời đi chỗ khác. Chúng tôi
tìm thấy một địa điểm mới vắng vẻ để làm vị trí bắn pháo, chỗ đó cao và
tuyết xung quanh rất sạch. Khi trời tối chúng tôi lên đường chuyển tới vị trí
mới. Ngay khi bắt đầu dỡ đồ đạc xuống đột nhiên chúng tôi nghe tiếng đạn
pháo bay tới. Nó rơi đằng sau chúng tôi. Rồi mọi thứ lại trở về im lặng.
Chúng tôi tiếp tục dỡ đồ, và một phát đạn thứ hai bắn về phía chúng tôi. Nó
không rơi tới vị trí chúng tôi. Chúng tôi biết kỹ thuật bắn này – phát thứ ba
sẽ được bắn vào giữa hai vị trí đầu tiên và sẽ trúng mục tiêu. Và thật vậy,
viên thứ ba rơi sát khẩu pháo thứ ba của chúng tôi. Pháo thủ hét lên với tôi:
“Trung úy, điện đài viên bị thương rồi!” Tôi vội chạy đi lấy túi sơ cứu cá
nhân của mình. Viên đạn thứ tư rơi đúng vị trí mà tôi vừa mới rời đi. Chỉ
huy pháo bị trúng luồng hơi nổ, anh ta bị sức ép và chết mà không tỉnh lại
lần nào. Một pháo thủ khác cũng bị dập thương nhẹ. Anh ta nằm trong bệnh
viện ba tùân rồi quay lại đơn vị. Thời gian trôi qua và anh ta bị nhũn não.

Ông đã được tặng thưởng Danh hiệu Anh hùng Liên Xô vì đã vượt

sông Dnieper. Tới đây ta nên nhắc lại một đọan trích trong bài thơ
"Vasily Terkin" của Tvardovsky:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.