KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 620

máu tôi có thể nói rằng anh ta còn sống. Tôi lật người anh lại để anh có thể
thở dễ hơn. Sau đó bác sĩ có đến giúp anh ta không? Không ai biết.

Thị trấn Galats, 1945.

Một lần tôi và người đồng đội suýt bị giết bởi một chiếc xe tăng nhẹ của
Đức. Chúng tôi được cử đi trinh sát khu vực đóng quân của Đức. Chúng tôi
chạy trốn chiếc xe tăng. Vì lý do nào đó nó đã không nổ súng, có thể vì bị
che mắt hoặc do nó muốn dùng xích nghiền nát chúng tôi. Chúng tôi chạy
trên cánh đồng một lúc lâu rồi lọt vào một cánh đồng hoa bia. Những chiếc
cọc đỡ giàn trông rất giống cọc dây điện thoại. Sợi dây treo trên đó khá to
so với dây leo. Chúng tôi đã may mắn vượt qua cánh đồng, và trong khi
chiếc xe tăng bị vướng vào những giàn đỡ thì chúng tôi tiếp tục chạy xa.
Đến giờ tôi vẫn ngạc nhiên tại sao khi ấy chân tôi đã không bị vấp vướng.
Nếu điều đó xảy ra, chúng hẳn đã là màn liệm cho chúng tôi rồi! Bất kỳ ai
từng trông thấy các giàn hoa bia hẳn đều hiểu điều tôi đang nói. Tôi cũng
nhớ rằng những xe bọc thép của ta là những mục tiêu ngon lành cho quân
Đức và bùng cháy tựa như những que diêm. Chúng bị bắn thủng dễ dàng
bởi súng máy cỡ lớn của Đức.

Có ba lần tôi đã thoát khỏi bị bao vây. Trong hai lần mọi chuyện đều ổn, và
trong lần thứ ba địch bao vây chúng tôi ở khu vực Kiev - trong khi chạy
trốn tôi đã bị thương ở chân vì một mảnh cối. Tôi bị thương vào chân trái.
Mảnh cối cắt đứt bàn chân ngay chỗ dưới các ngón chân, làm gãy tất cả các
xương ngoại trừ ngón cái. Đó là tháng 10 và chúng tôi đã hành quân bộ về
phòng tuyến của ta suốt 1 tháng. Đồng đội của tôi - những người lính trinh
sát cắt rời chiếc ủng, lúc đó đã nhanh chóng đầy máu, băng bó vết thương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.