KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 621

và kéo tôi trên chiếc áo choàng đến một gian nhà kho. Họ tìm ra một bác sĩ,
anh ta khâu vết thương và nẹp lại xương. Anh ta cũng thay băng và cho tôi
ít thức ăn, nước uống. Một thương binh khác có thể đi được ở lại cùng tôi.

Ngay khi quân Đức tiến vào làng, chúng đặt loa phóng thanh trên xe, thông
báo rằng những binh sĩ Nga ẩn nấp ở đây không cần sợ hãi. Chúng hứa hẹn
sẽ đảm bảo mạng sống cho họ. Người thương binh ở lại cùng tôi quyết định
đầu hàng. Anh ta khuyên tôi cũng làm vậy nhưng tôi từ chối. Tôi bảo anh ta
giúp tôi trốn vào một đống rơm để quân Đức không tìm thấy. Anh ta giúp
tôi rồi đi. Tôi không bao giờ gặp lại anh ta. Quân Đức liếc nhìn vào bên
trong nhà kho, bắn một loạt vào nhưng không có chuyện gì. Sau đó chúng
tập trung tù binh và chuyển đi. Tôi nghỉ một lát cho lại sức rồi bắt đầu đi về
hướng đông nam, tới Dnepropetrovsk, tạm thời bằng một cái nạng. May
mắn, thành phố đó không xa và đó là quê hương của tôi. Tôi đã sinh ra ở
làng Troitskoe, vùng Dnepropetrovsk, tỉnh Petropavlovsk.

Tôi có rất nhiều họ hàng ở đây, mặc dù sau cuộc Nội chiến gia đình tôi đã
buộc phải rời đến Baku để khỏi bị trục xuất và tránh nạn đói. Họ đã tịch thu
tài sản của ông ngoại tôi. Ông có một nông trại xoàng xoàng và đã rất hổ
thẹn khi bị tịch thu tài sản bởi chính những kẻ nát rượu trong làng mình.
Hiện giờ ông chỉ còn là một người nghiện rượu bét nhè, nhưng vào thời đó
ông từng là “một nhân vật có vai vế”!

Khung cảnh mà tôi đang đi qua rất quen thuộc, tôi hỏi thăm người ta về
những họ hàng của mình. Nói chung họ đã giúp tôi đến nơi, mặc dù ban
đầu ông tôi thậm chí đã không nhận ra tôi ! Rất khó khăn để ông nhận ra
người cháu trai trong vóc dáng trưởng thành và mái tóc rối bời. Sau đó thân
phận của tôi trở nên thú vị vì không ai giao tôi cho quân Đức, kể cả cảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.