KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 99

"Những người bị thương nặng đang ở đây. Thậm chí ở đây không còn chỗ
cho những người cứu thương chúng tôi. Chúng tôi đang băng bó những
người bị thương, và nếu lúc này họ không được bảo vệ, tất cả bọn họ sẽ
chết hết.”

Đám đông xám xịt ngập ngừng, nhưng rồi một tên trong bọn hét lên:

"Các anh nghe lời lũ chó này làm gì?! Chết lũ con hoang này đi!”

Trong một giây thoáng qua tôi nhận ra rằng bản năng giết chóc hiện đang
chiếm số đông, trong khi tôi đang đứng đơn độc chống lại tất cả bọn họ –
điều đó thật kinh khủng và bất công; cứ như thể họ đang tự bào chữa cho
mình bằng sự đồng thuận của số đông, như thể họ muốn xé tan thành từng
mảnh và giết chết không chỉ một người y tá đang bảo vệ những kẻ bị
thương – giết chết tôi, họ sẽ giết được một lực lượng đen tối nào đó đang
muốn tiêu diệt họ. Và tôi cất tiếng hét lớn. Tôi không thể phô bày sự yếu
đuối của mình. Trong tiếng hét đó tôi trút xuống họ quyền năng của lời
buộc tội sự tàn nhẫn đối với những người bị thương và tàn phế – để cho họ
không còn gì dể bào chữa nữa.

Đám đông rút lui. Tôi gục xuống, run rẩy vì những gì mình vừa phải trải
qua.

Không còn ai dám tới khu lán lần nữa, nhưng chúng tôi vẫn giữ cảnh giác
suốt đêm hôm đấy.

Sang ngày thứ ba nguồn thuốc của tôi đã cạn sạch, tôi cảm thấy choáng
váng vì kiệt sức, vì những đau đớn về tinh thần; dường như tôi đang bắt
đầu thối rữa tựa như những thương binh của mình. Tôi vẫn còn hũ mật ong
được cất kín, trong có cả sáp và ong non, phòng cho những tình huống như
hiện giờ tôi đang trải qua. Tôi quyết định đem chia chỗ mật cho ba người
chúng tôi, nhưng gã phục vụ lại gần và khuyên chúng tôi đổi mật ong cho
đám đầu bếp để lấy thịt ngựa. Sau một hồi thương lượng qua hàng rào thép

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.