KÝ ỨC ĐEN - Trang 12

Khi ấy Sasha nghe thấy Coz di chuyển phía sau cô và cảm thấy có điều gì

đó xảy ra trong phòng: cái tua-vít mà cô đã đặt trên cái bàn (gần đây được
bổ sung thêm một cái bàn nữa) dùng để trưng những món đồ cô nẫng, cái
tua-vít mà từ khi chôm được cô hiếm khi nhìn lại, chừng như đang treo lơ
lửng trên không trung trong văn phòng của Coz. Nó đu đưa giữa họ: một
biểu tượng.

“Cô đã cảm thấy thế nào?” - Coz hỏi khẽ. - “Về việc cuỗm nó từ ông thợ

mà cô tội nghiệp?”

Cô đã cảm thấy thế nào? Cô đã cảm thấy thế nào? Có một câu trả lời

đúng, tất nhiên rồi. Nhiều khi Sasha phải chống lại ý định nói dối như một
cách để xua Coz khỏi câu chuyện này.

“Tồi tệ” - cô nói. - “Được chưa? Tôi đã cảm thấy tồi tệ. Chết tiệt, tôi đang

dốc hết hầu bao để trả cho ông đấy, tất nhiên tôi hiểu rằng đó không phải
một lối sống vĩ đại.”

Hơn một lần, Coz cố gắng liên tưởng ông thợ với cha của Sasha, người đã

biến mất khi cô lên sáu. Cô thận trọng để không bị nương theo lối suy nghĩ
này. “Tôi chẳng nhớ gì về ông ấy” - cô đáp. - “Tôi chẳng có gì để nói.” Cô
làm thế để bảo vệ Coz và cả bản thân, họ đang viết một câu chuyện về sự
cứu chuộc, về những khởi đầu mới mẻ và những cơ hội thứ hai. Nhưng trên
con đường ấy chỉ có nỗi buồn án ngự.

* * *

Sasha và Alex đi qua tiền sảnh của Khách sạn Lassimo theo hướng dẫn ra

đường. Sasha quàng cái xắc trên vai, cái ví béo tròn ấm áp ép vào nách cô.
Khi họ đi dưới những cành cây trụi lá đang hé nụ qua cánh cửa kính lớn để
ra đường, một phụ nữ chạy liêu xiêu về phía họ. “Chờ chút” - chị ta kêu. -
“Anh chị có nhìn thấy... tôi chết mất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.