KÝ ỨC ĐEN - Trang 120

“Chúa ơi” - Stephanie nói, tới đó thì hai người bỗng bật ra điệu cười

gượng gạo mà chẳng mấy chốc trở nên quá khích, khiến hai người gập cả
xuống sàn nhà, phải suỵt nhau im lặng.

Thế là họ ở lại. Sáng hôm sau, khi Bennie để ý thấy Stephanie mặc bộ đồ

tennis màu trắng, anh nói: “Đi chơi với bọn phát xít đấy à?” Stephanie biết
anh muốn cô thôi chơi, từ bỏ mối quan hệ bạn bè với Kathy để phản đối sự
thủ cựu và ngu ngốc của Các-tông. Nhưng Stephanie không có ý định từ bỏ.
Nếu họ định tiếp tục sống ở một nơi mà đời sống xã hội của nó xoay vòng
quanh một club thượng hạng, thì cô hiển nhiên sẽ duy trì quan hệ bạn bè với
người phụ nữ có thể sẽ đảm bảo cho cô thâm nhập dễ dàng. Cô không muốn
là một người ngoài lề xã hội như Noreen ở nhà hàng xóm họ, luôn chói lọi
những kiểu cách riêng và luôn đeo kính râm to bản, đôi tay run lẩy bẩy - do
dùng thuốc chữa bệnh, Stephanie đoán thế. Noreen có ba đứa con xinh đẹp
mà cau có, chẳng phụ nữ nào nói chuyện với cô ấy. Cô ấy như một bóng ma.
Không đời nào, Stephanie nghĩ.

Sang thu, trời trở lạnh, cô bắt đầu sắp xếp các buổi tập tennis vào thời

gian muộn hơn trong ngày, khi đó Bennie không ở nhà để thấy cô thay quần
áo. Giờ cô đang làm việc tự do cho hãng PR La Doll, có thể sắp xếp bao
nhiêu cuộc gặp ở Manhattan tùy ý, nên việc này dễ dàng. Có một chút lừa
dối ở đây, tất nhiên, nhưng chỉ là sự đánh lạc hướng - để tránh cho Bennie
biết được một điều khiến anh buồn. Nếu anh hỏi thì Stephanie không bao
giờ chối rằng cô không đi chơi. Vả lại, chẳng lẽ anh không có những chuyện
nói dối của riêng mình trong những năm qua sao? Chẳng lẽ anh không nợ cô
một số điều anh nói dối?

III

Mùa xuân tiếp theo, Jules, anh trai của Stephanie được bảo lãnh ra khỏi

nhà tù Attica Correctional Facility và tới sống với vợ chồng cô. Anh đã bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.