KÝ ỨC ĐEN - Trang 125

Stephanie thấy nghẹn thở. “Bennie có vẻ bồn chồn à?” Nỗi lo sợ cũ ùa lên

trong cô rất nhanh, giống như một bàn tay siết lấy cổ họng cô, dù Bennie đã
hứa hai năm trước, khi anh bước sang tuổi bốn mươi, và thực tế cô không có
lý do gì để nghi ngờ anh.

“Em có vẻ, anh không biết nữa. Lịch sự.”

“So với người trong tù à?”

Jules mỉm cười, nói: “Okay. Có lẽ chỉ là do nơi ấy thôi. Crandale, New

York” - anh ngân dài từng chữ. - “Anh cá là ở đó lúc nhúc toàn người Cộng
hòa.”

“Năm mươi năm mươi.”

Jules quay sang cô với vẻ hoài nghi. “Em giao du với người Cộng hòa đấy

à?”

“Phải thế thôi, Jules.”

“Em và Bennie? Qua lại với người Cộng hòa sao?”

“Anh có nhận ra anh đang hét không đấy?”

“Nhìn đường kìa!” - Jules kêu lên.

Stephanie nhìn đường, hai tay cô run bần bật trên vô lăng. Cô chỉ muốn

quay xe đưa anh trai về nhà, nhưng như thế lại làm lỡ cuộc hẹn không tồn tại
của cô.

“Anh đi khỏi mấy năm mà cái thế giới chết tiệt này đã đảo lộn tùng phèo

rồi” - Jules giận dữ nói. - “Các tòa nhà ấy biến mất. Lần nào tới văn phòng
của ai cũng đều phải chịu đựng máy dò quét. Mọi người giọng lạnh như
băng, vì họ còn mải email cho người khác trong khi nói chuyện. Tom và
Nicole sống với người khác... Giờ thì cô em gái và cậu em rể rock and roll
giao du với đám người Cộng hòa. Ôi trời ơi!”

Stephanie hít một hơi thở sâu để trấn tĩnh. “Kế hoạch của anh là gì,

Jules?”

“Anh bảo rồi đấy. Anh muốn đi cùng em tới gặp gã...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.