KÝ ỨC ĐEN - Trang 142

chủng đấy. Dolly đã từng làm việc với nhiều kẻ khốn nạn rồi, Chúa biết điều
ấy; nếu cô không làm công việc này thì một ai khác sẽ chộp lấy nó; làm đại
diện truyền thông là không được phán xét khách hàng - những cái cớ này
xếp thành đội hình, sẵn sàng xung trận nếu cái giọng phản đối bé xíu đó gom
đủ can đảm để cất tiếng dù ở cỡ nào. Nhưng gần đây, Dolly thậm chí còn
chẳng nghe thấy nó nữa.

Lúc này, khi cô hấp tấp chạy trên tấm thảm Ba Tư mòn vẹt để đi tìm số

điện thoại mới nhất của đại tướng thì điện thoại reo. Lúc này là sáu giờ sáng.
Dolly vồ lấy ống nghe, cầu trời cho giấc ngủ của Lulu không bị đánh động.

“Ai đấy ạ?” - Nhưng cô biết rõ đó là ai.

“Chúng tôi không hài lòng” - Arc nói.

“Tôi cũng vậy” - Dolly nói. - “Các anh đã không cắt...”

“Đại tướng không hài lòng.”

“Arc, nghe tôi này. Đáng lẽ anh phải cắt cái...”

“Đại tướng không hài lòng, cô Peale.”

“Nghe tôi đã, Arc.”

“Ngài ấy không hài lòng.”

“Đó là vì - nghe này, lấy một cái kéo...”

“Ngài ấy không hài lòng, cô Peale.”

Dolly im lặng. Đã có nhiều lần khi lắng nghe giọng nói đều đều trơn tuột

của Arc, cô tin chắc mình có nghe thấy một chút mỉa mai quanh những từ
mà anh ta được lệnh phải nói, giống như anh ta đang nói với cô bằng mật
mã. Giờ thì hai bên im lặng rất lâu. Dolly nói rất nhẹ nhàng. “Arc, lấy kéo
cắt mấy cái nơ khỏi mũ đi. Không thể nào lại có một cái nơ chết tiệt dưới
cằm đại tướng được.”

“Ngài ấy sẽ không bao giờ đội cái mũ đó nữa.”

“Ngài ấy phải đội chiếc mũ đó.”

“Ngài ấy sẽ không đội nó. Ngài ấy từ chối.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.