KÝ ỨC ĐEN - Trang 148

“Ai bận tâm? Người Mỹ đều biết cô ấy.”

“Đại tướng có thẩm mỹ rất riêng” - Arc đáp. - “Ngài ấy không dễ lay

chuyển.”

“Ngài ấy không cần phải động vào cô ấy, Arc. Ngài ấy không phải nói

chuyện với cô ấy. Tất cả những gì ngài ấy phải làm là đứng bên cạnh cô ấy
để chụp ảnh. Và ngài ấy phải cười.”

“... Cười?”

“Ngài ấy phải tỏ ra hạnh phúc.”

“Đại tướng hiếm khi cười, cô Peale.”

“Ngài ấy đã đội cái mũ đó, chẳng phải sao?”

Hai bên im lặng hồi lâu. Cuối cùng Arc nói: “Cô phải đi cùng nữ diễn

viên đó. Rồi chúng tôi sẽ xem xét.”

“Đi cùng cô ấy tới đâu?”

“Tới chỗ chúng tôi.”

“Ôi, Arc.”

“Đó là điều bắt buộc” - anh ta nói.

Đi vào phòng Lulu, Dolly cảm thấy giống như Dorothy bước chân vào xứ

Oz: mọi thứ đều đầy màu sắc. Một vòng màu hồng tỏa phía trên bóng đèn.
Vải sa màu hồng rủ xuống từ trên trần. Những nàng công chúa với đôi cánh
hồng được in bằng giấy nến trên các bức tường: Dolly đã học cách làm giấy
nến trong một lớp học nghệ thuật ở trại tù và đã dành nhiều ngày trang trí
căn phòng này khi Lulu đi học. Những dải cườm dài màu hồng lơ lửng rủ
xuống từ trần. Lúc ở nhà, chỉ khi ăn Lulu mới ra khỏi phòng.

Con bé là một phần của cộng đồng tiểu thư trường Nữ thục Miss Rutgers,

một mạng lưới quá tinh túy và hết sức riêng tư tới nỗi ngay cả sự lụn bại và
án tù của mẹ nó (trong thời gian đó bà của Lulu từ Minnesota tới chăm sóc
con bé) cũng không phá hủy được nó. Thứ gắn kết bầy con gái đó lại với
nhau không phải là sợi chỉ, mà là dây thép. Và Lulu là cái cọc để dây thép

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.