KÝ ỨC ĐEN - Trang 150

Hai mẹ con im lặng hồi lâu. Rồi Lulu nói: “Con đi được không?”

“Với mẹ ư?” - Dolly ngạc nhiên. - “Nhưng con sẽ phải bỏ học.”

Lại im lặng. Lulu đang cân não để đo đếm mức độ ảnh hưởng tương

đương nhau của cúp học và làm khách ở nhà ai đó, hoặc để giải đáp xem
liệu ta có thể ở nhà một người nào đấy thêm một ngày nữa mà bố mẹ người
ấy không phải liên lạc với mẹ ta hay không. Dolly chẳng biết rõ. Có thể Lulu
cũng không hiểu chính mình.

“Ở đâu vậy?” - Lulu hỏi.

Dolly đỏ mặt; cô chưa bao giờ giỏi từ chối Lulu. Nhưng ý nghĩ con gái cô

và đại tướng ở cùng một chỗ khiến cổ họng cô thắt lại. - “Mẹ... mẹ không
thể nói cho con biết được.”

Lulu chẳng phản đối. “Nhưng Dolly này?”

“Sao, con yêu?”

“Dolly có thể nhuộm tóc vàng lại không?”

Họ chờ Kitty Jackson trong một quán cafe bên cạnh một đường bay tư ở

sân bay Kennedy. Khi cuối cùng cô diễn viên nọ cũng xuất hiện, mặc quần
jean và áo chui màu vàng đã sờn, Dolly sực thấy hối tiếc - đáng lẽ cô phải
gặp Kitty trước! Cô gái này trông sập xệ quá mức rồi; có thể người ta còn
không nhận ra cô nữa! Tóc cô vẫn màu vàng (ngang ngạnh không chải tóc
và có vẻ như cũng chẳng tắm gội), đôi mắt cô vẫn to tròn và xanh biếc.
Nhưng một vẻ mỉa mai đã ngự trị trên gương mặt cô, như thể đôi mắt xanh
đó đang trợn ngược lên ngay cả khi nó đang nhìn thẳng vào người ta. Vẻ
mặt ấy, hơn cả những nếp nhăn đầu tiên nhằng nhịt dưới mắt và quanh khóe
miệng, khiến cô trông chẳng còn trẻ nữa, thậm chí chẳng còn hơi trẻ. Cô
không còn là Kitty Jackson nữa.

Trong khi Lulu vào nhà vệ sinh, Dolly nhanh chóng giải thích mọi chuyện

với cô diễn viên: trông lộng lẫy hết mức (Dolly liếc vội cái vali nhỏ bé của
Kitty); làm vui lòng đại tướng bằng một hành động thật sự thân mật nào đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.